Xuyên việt chi Bức ác thành thánh ~ Chương 30

Chương 30: Ngươi nghĩ chúng ta nên nuôi loài nào làm tín sử? Cú mèo được không?

—–

Vũ Văn Quyết thay Tiêu Nhân mời đại phu trong thị trấn đến. Đại phu xem xét dược phương Kiến Ngộ đại sư để lại, nói là không có gì cần thay đổi. Vì vậy, Tiêu Nhân đành tiếp tục uống dược đắng, chườm nóng.

Còn về xoa bóp thì sao, có lần đầu, đương nhiên phải có lần thứ hai. Tuy Vũ Văn Quyết không xoa bóp một ngày hai lần, nhưng mỗi tối trước khi đi ngủ, hắn nhất định sẽ đến phòng Tiêu Nhân giúp y xoa bóp.

Mỗi ngày Vũ Văn Quyết đều đến như vậy, cuối cùng ngay cả Tiêu Nhân cũng cảm thấy áy náy.

Bởi vì đến đây ở, Tiêu Nhân mới biết Vũ Văn Quyết bận rộn sự vụ nhiều như thế nào.

Bận đến nỗi suốt cả một ngày chỉ có buổi tối lúc xoa bóp Tiêu Nhân mới gặp được Vũ Văn Quyết.

Đương nhiên Tiêu Nhân sẽ không vờ thân thiết lại hỏi người ta rốt cục là bận cái gì, nhưng có thể nhìn ra, lần này Vũ Văn Quyết chỉ là thuận tay đưa hắn đến nơi này dưỡng thương, bản thân Vũ Văn Quyết còn có chuyện quan trọng ở Quảng Nguyên cần giải quyết.

Tuy rằng Tiêu Nhân không hỏi, nhưng hắn cũng đoán được đại khái.

Người của Minh giáo đi phá lôi đài luận võ chọn rể của Đỗ Tàng Hoa – nữ nhi của Đỗ Cảnh Thiên, nói cách khác, hai bên có mâu thuẫn không thể hòa giải.

Trương Hòa Chi lại xuất hiện đúng lúc như vậy, trong khoảng thời gian này trí nhớ của Tiêu Nhân vô cùng tốt, hắn nhớ rõ ràng, người đứng sau lưng uy hiếp Trương Hòa Chi khi đó chính là một trong số những người của Minh giáo nhảy lên lôi đài.

Hiện tại các thế lực giang hồ ở Quảng Nguyên đang trống rỗng, có lẽ Minh giáo muốn củng cố địa bàn?

Không thể không nói, Tiêu Nhân từng lăn lộn hắc bang nên suy đoán khá chính xác. Các thế lực phụ cận Quảng Nguyên quả thật đã hoàn toàn rơi vào tay Minh giáo, nhưng đây không phải lý do Vũ Văn Quyết bận rộn. Củng cố địa bàn đương nhiên có thủ hạ làm, hắn chỉ cần quyết định hướng đi chủ yếu là được.

Chuyện quan trọng hơn khiến Vũ Văn Quyết bận rộn chính là lần theo hành tung Đỗ Cảnh Thiên đào tẩu, cùng với các thế lực Đỗ Cảnh Thiên bại lộ lần này, tìm kiếm căn cứ ngầm của hắn.

Lúc Đỗ Cảnh Thiên bỏ chạy, Vũ Văn Quyết không phái người đuổi theo, vì sợ những người đó không phải đối thủ của Đỗ Cảnh Thiên. Nhưng hướng đi đại khái của Đỗ Cảnh Thiên hắn vẫn nắm chắc, chỉ là trên đường khi đi ngang qua một đại thành thị, lại triệt để lạc mất tung tích Đỗ Cảnh Thiên.

Vũ Văn Quyết rất kiên nhẫn, hắn cũng không nóng nảy, mà trái lại, hắn dựa theo các thuộc hạ bị bại lộ của Đỗ Cảnh Thiên, truy tung đường dây liên hệ giữa bọn họ.

Những người này đều là tay sai của Đỗ Cảnh Thiên, nhưng dù sao cũng không phải do chính hắn nuôi dưỡng huấn luyện, vậy căn cứ của bọn họ ở nơi nào? Đây mới là sự tình Vũ Văn Quyết đang điều tra. Nắm được hướng đi của những người này, chờ đợi Đỗ Cảnh Thiên tập hợp thủ hạ, trồi lên mặt nước, mới là lúc Vũ Văn Quyết hành động bước cuối cùng.

Hơn nữa, các cửa hàng ở Thục Trung thì không sao, nhưng việc sang tay mạch khoáng ngọc thạch hắn nhất định phải tự mình quản lý.

Vũ Văn Quyết thường đi sớm về muộn, chính là để làm việc này.

Tiêu Nhân căn bản không biết Vũ Văn Quyết thường xuyên đi xa, cũng không ở lại nơi đó qua đêm, mà là cưỡi thiên lý mã vội vã trở về trong ngày để giúp hắn xoa bóp.

Việc này Vũ Văn Quyết không nói, tự nhiên cũng không ai dám lắm miệng nói cho Tiêu Nhân.

Vũ Văn Quyết từng này tuổi mới có một người bạn là Tiêu Nhân, hai người ở chung khiến Vũ Văn Quyết cảm thấy rất mới lạ thoải mái, hắn đương nhiên so với Tiêu Nhân càng thêm xem trọng mối quan hệ này.

Chỉ xét điểm này, sư phụ hắn nói hắn tình thâm bất thọ cũng là có cơ sở.

Tuy Tiêu Nhân không biết Vũ Văn Quyết chạy qua chạy lại vất vả như vậy, nhưng chỉ riêng việc Vũ Văn Quyết mỗi ngày đều kiên trì đến xoa bóp cho hắn trước khi đi ngủ cũng đủ để khiến Tiêu Nhân cảm kích tấm lòng của Vũ Văn Quyết. Mặc dù càng về sau này Vũ Văn Quyết càng đến muộn, nhưng không sao, dù gì đời trước Tiêu Nhân cũng không có thói quen ngủ trước một hai giờ sáng.

Cứ như thế, mãi cho đến ngày Tiêu Nhân cũng đợi không được phải đi ngủ, Vũ Văn Quyết cả người hàn khí, ngón tay lạnh buốt chạm vào eo hắn, khiến hắn thức giấc vì lạnh.

“Ưm~” Tiêu Nhân mở cặp mắt còn buồn ngủ, “Mấy giờ?”

Vũ Văn Quyết chần chờ một chút mới nói: “Giờ dần.”

“Hả?” Tiêu Nhân lờ đờ suy nghĩ, giật mình, không ngờ đã bốn giờ sáng, “Đốt đèn.”

Vũ Văn Quyết dừng một lát, thu tay về, đứng dậy đốt đèn.

Ngọn nến sáng lên, khách phòng của biệt trang, đương nhiên dùng loại nến tốt hơn nhiều so với khách điếm.

Cho nên Tiêu Nhân nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt phong trần mệt mỏi của Vũ Văn Quyết. (Đi đường mỏi mệt).

Đến thế này dù Tiêu Nhân có ngốc cũng phải hiểu ra, Vũ Văn Quyết cố tình chạy về để xoa bóp cho hắn.

Không phải không cảm động, nhưng mà Tiêu Nhân càng tức giận nhiều hơn.

“Sao ngươi lại phải cố tình chạy về chỉ để xoa bóp cho ta?” Tiêu Nhân nói, “Ta là bằng hữu của ngươi, chứ không phải chủ nợ, ngươi đi xa thì cứ đi, không cần cố tình chạy về xoa bóp cho ta. Ngươi vất vả thế này, cứ như là ngươi thiếu nợ ta vậy! Ta nằm nghỉ ngơi cả ngày, không cần ngươi xoa bóp cũng có thể từ từ uống dược chườm nóng. Ngươi bóc lột bản thân mình đến thế, lỡ đâu cũng đổ bệnh thì phải làm sao? Đừng có ỷ mình mới hơn hai mươi tuổi liền không biết quý trọng thân thể mà giày vò chính mình như vậy!”

Vũ Văn Quyết thấy Tiêu Nhân chẳng những không cảm kích, còn giận hắn, đang rất là khó chịu, nhưng mà sau khi nghe xong mới hiểu được, thì ra Tiêu Nhân lo hắn không chịu đựng nổi.

Biểu tình của Vũ Văn Quyết trở nên ôn hòa, thậm chí cả người vốn đang mệt mỏi cũng vơi bớt một ít.

“Ta chính là người mời ngươi đến đây ở tạm, ngươi là khách, ta làm chủ nhà lại không thể tận tình tiếp đãi đã rất thất lễ. Ngươi dưỡng thương cần có người xoa bóp lưu thông máu, ta chỉ có thể giúp ngươi làm mỗi việc này, tự nhiên phải làm được.” Hắn nói.

“Ngươi quá khách khí!” Tiêu Nhân nhíu mày nói, “Đôi khi quá khách khí chính là xa lạ. Nếu ta đã là bằng hữu của ngươi, đáng ra ngươi nên thoải mái chút. Ta không có người thân trên thế giới này, một mình hiu quạnh lẻ loi, bị thương cũng không ai chăm sóc, lúc này ngươi lại chìa tay giúp ta, đã là rất tốt rồi. Đừng cảm giác ngươi chưa làm đủ. Bằng hữu với nhau vốn chính là có qua có lại, thông cảm cho nhau. Nếu bận việc thì ngươi cứ tự nhiên đi làm, ta ở nhà ngươi còn có gì khó chịu sao?”

Vũ Văn Quyết nghe Tiêu Nhân nói xong, xiềng xích vô hình trên người hắn như được cởi bỏ, nhất thời nhẹ nhàng khoan khoái.

Có lẽ vì lúc hắn còn nhỏ, Vũ Văn Sí mời lão phu tử đến dạy vỡ lòng cho hắn, hệ quả là, dù hắn lớn lên giữa một đám giang hồ mãng hán, lại rất chú trọng cấp bậc lễ nghĩa. Mặc dù hắn vẫn có phong cách cay nghiệt tàn nhẫn của Minh giáo, nhưng cả người lại mang khí chất hào hoa phong nhã, không giống vũ phu mà càng giống văn nhân hơn.

Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, thường xuyên giao tiếp với các vũ phu, khiến lễ giáo hay gì đó Vũ Văn Quyết học được đã gần như bị quên sạch sẽ, tự nhiên mang một ít tác phong hiên ngang của người giang hồ. Nhưng đối với vị bằng hữu đầu tiên trong đời, hắn có chút luống cuống chân tay, vô tình lại dùng cấp bậc lễ nghĩa với Tiêu Nhân.

Có một bằng hữu như Tiêu Nhân, khi ở chung, hắn liền bất giác trở nên lễ độ, nhưng mà Tiêu Nhân lại rất thoải mái, nói trắng ra là rất vô câu vô thúc, dẫn đến Vũ Văn Quyết không biết phải cư xử thế nào với hắn. (Vô câu vô thúc: tự do tự tại muốn làm gì thì làm).

Chính bản thân Vũ Văn Quyết cũng cảm giác được mình giống như bị cái gì bó buộc, vừa nghe Tiêu Nhân nói, hắn liền nhận ra, bằng hữu với nhau, bản thân mình cần chú ý nhiều hơn. Hắn không nên quá mức lễ độ, ngược lại, nội tâm phải tự nhiên đối mặt với Tiêu Nhân, như vậy hai người mới có thể thoải mái dễ chịu.

“Ừm.” Vũ Văn Quyết nghĩ thông suốt, tâm tình vui vẻ, trên mặt liền lộ ra một rượu oa.

Tiêu Nhân là tên cuồng rượu oa, vừa thấy rượu oa liền mê không biết đường về.

Ây da! Thật muốn nhào qua chọt chọt! Tiêu Nhân liều mạng kiềm chế xúc động.

“Trong khoảng thời gian này, nếu đi quá xa ta sẽ không trở lại.” Vũ Văn Quyết nói, “Nếu ngươi có chuyện gì, không cần ngại, cứ phân phó với quản sự của trang viên.”

“Ừm!” Tiêu Nhân hào phóng gật gật đầu, làm ra vẻ khoan hồng độ lượng.

Vũ Văn Quyết nói được làm được, liên tục mười ngày đều không trở về.

Thương thế trên eo Tiêu Nhân dần dần lành lại, không còn đau đớn, cũng có thể xuống giường đi lại. Đương nhiên vẫn chưa thể vận động kịch liệt hoặc bưng bê vật nặng.

Nghẹn một tháng, kể từ lúc có thể nhúc nhích Tiêu Nhân liền không chịu ngồi yên, bắt đầu tản bộ vòng vòng Thanh Tuyền trang viên.

Thanh Tuyền trang viên rất rộng lớn.

Tiêu Nhân lấy ánh mắt bình dân nhìn nhìn, nơi này không chút nào thua kém công viên trong thành phố hắn ở.

Có hồ nước, cầu nhỏ, lương đình, hành lang, núi giả, đá lớn, đương nhiên cây cối vẫn là nhiều nhất. (Lương đình: chòi nghỉ mát).

Chỉ mỗi việc dạo vườn đã tiêu phí thời gian nửa ngày của Tiêu Nhân.

Hắn dạo một vòng kiến trúc trong trong ngoài ngoài, trên đường gặp gỡ hạ nhân của trang viên, vì hắn là khách nên không ai ngăn cản hắn.

Trang viên này là điểm nghỉ chân lâm thời của Vũ Văn Quyết, không có bí mật gì lớn, hắn ra ra vào vào như vậy, các hộ vệ ngầm bảo vệ trang viên cũng không nói gì.

Lúc tản bộ đến một góc khuất, hắn đột nhiên thấy một tiểu môn rất là bí ẩn, không biết thông đến chỗ nào. Tiêu Nhân nhất thời tò mò, liền bước vào.

Đằng sau tiểu môn là một con đường chật hẹp, sau khi đi vào, lại băng qua một đám dây leo phiền phức, trước mắt bỗng trở nên sáng sủa rộng rãi.

Đây là một viện tử vô cùng giản đơn.

Không có đồ gỗ được điêu khắc tinh tế, không có mái ngói diễm lệ đẹp đẽ, cũng không có hoa văn trang sức tinh xảo như những nơi khác trong Thanh Tuyền trang viên, mà ngược lại, rất là giản dị. Toàn bộ sân được bao phủ bởi tường đá xanh, mái ngói bụi bặm, các thứ như cửa sổ đều dùng loại khung gỗ đơn giản nhất. (Hình tường đá xanh).

Trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Nhân còn tưởng hắn lỡ bất cẩn xông vào chỗ giam giữ địch nhân gì đó, nhưng hắn rất nhanh biết mình hiểu lầm.

Hắn nhìn thấy bồ câu.

Trắng, xám, xanh, rất nhiều bồ câu. Ít nhất hơn ba mươi con.

Nhất thời Tiêu Nhân chảy nước miếng ào ào!

Lúc này trong viện tử có một lão hán, đang kiểm kê dọn dẹp lồng chim, thấy hắn đi vào liền vội vàng đến chào: “Tiêu công tử.”

“Ừm.” Tiêu Nhân giả vờ giả vịt lên tiếng trả lời, không để người ta nhìn ra hắn sắp thèm đến nỗi chảy nước miếng, “Những con bồ câu này đều do ngươi nuôi?”

“Đúng vậy, đám bồ câu đưa tin này đều là tiểu lão nhân nuôi.” Lão hán gật gật đầu.

Bồ câu đưa tin?

Tiêu Nhân thất vọng.

Hắn còn tưởng là bồ câu thịt. Bồ câu đưa tin là công cụ truyền tin quan trọng ở cổ đại, không giống với loại bồ câu thịt, chuyên môn nuôi để lấy trứng ăn thịt.

Tại cổ đại, tin tức truyền đi chậm vô cùng, cho nên các thế lực lớn đều chuyên môn bồi dưỡng bồ câu đưa tin, để khi ra ngoài có thể truyền về trung tâm những tin tức quan trọng.

Tác dụng của chúng nó không thua gì vệ tinh ở hiện đại.

Cho nên thứ quan trọng như vậy, Tiêu Nhân cũng không thể mở miệng nói hắn muốn bắt về ăn.

Bây giờ hắn đang dưỡng thương tại biệt trang của Vũ Văn Quyết, chủ nhà không ở đây, hắn bởi vì thèm ăn liền ăn luôn một cái vệ tinh của người ta? Dù đời trước lăn lộn xã hội đen, nhưng hắn cũng không thể làm như vậy.

Lão hán thấy hắn chỉ nhìn bồ câu không nói lời nào, liền đi chỗ khác làm việc.

Mặc dù Tiêu Nhân biết không ăn được mấy con bồ câu này, nhưng vẫn như hổ rình mồi đứng đó không chịu đi.

Lão hán rửa lồng xong, thấy hắn còn đứng đó, do dự một chút, cầm cái chậu đựng thóc đưa cho Tiêu Nhân.

“Nếu công tử thích, có thể cho chúng nó ăn.”

Lão nhân tưởng Tiêu Nhân thích bồ câu. Đương nhiên Tiêu Nhân rất thích, nhưng mà là thích ăn!

Tiêu Nhân cầm chậu nhỏ, rắc một ít xuống đất, bồ câu thấy có đồ ăn, tự nhiên liền nhao nhao bay lại.

Tiêu Nhân ngồi xuống đất, chậm rãi rắc thóc, đám bồ câu dần dần tụ tập quanh người hắn.

“Ăn đi ăn đi, hôm nay ngươi ăn thóc, ngày mai ta ăn ngươi.” Tiêu Nhân thèm nhỏ dãi nhìn bồ câu, mơ mơ mộng mộng.

Đám bồ câu nhất thời cảm thấy một đợt ý xấu ập đến, giật mình vỗ cánh bay tán loạn.

Nhưng mà, bình thường lão hán đều bưng chậu cho chúng nó ăn, đám bồ câu đã quen với cái chậu. Lúc này Tiêu Nhân cầm chậu nhỏ trên tay, đám bồ câu não bé nghĩ hoài cũng nghĩ không ra có gì nguy hiểm, bèn do do dự dự bay trở về.

Cứ như vậy, bồ câu một hồi thì bay đi, một hồi lại bay về, nhìn rất là náo nhiệt.

Lão hán thấy Tiêu Nhân “chơi” vui vẻ, liền chà tay, đi làm những việc khác.

Không chút nào biết, nếu cứ để Tiêu Nhân tiếp tục cho đám bồ câu ăn như vậy, chúng nó sẽ có nguy cơ bị rối loạn tiêu hóa.

Kể từ ngày hôm đó, Tiêu Nhân bắt đầu mỗi ngày đến xem bồ câu, cho bồ câu ăn.

Lão hán cũng không ngốc, rốt cục thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Tiêu Nhân, hắn đã hiểu ra vị khách nhân này là muốn ăn bồ câu!

Đám bồ câu đáng thương, chịu đựng ánh mắt chói lòa của kẻ ác, ăn ăn, giật mình bay lên, lại ăn ăn, rồi lại sợ hãi mà bay tán loạn, gầy ốm rõ ràng.

Lão hán đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, dù sao ngay từ đầu cũng là do hắn đưa chậu nhỏ cho Tiêu Nhân, hắn lại không thể trực tiếp nói thẳng với vị khách nhân trang chủ mời về này rằng, bồ câu bị ngươi cho ăn đến nỗi ốm o rồi, tôn giá vẫn là đừng đến đây!

Những con bồ câu này không chỉ đơn giản là của Thanh Tuyền trang viên, còn có của tổng giáo, thời khắc mấu chốt đóng vai trò rất quan trọng.

Lão hán gánh vác chức trách chăn nuôi, cũng không dám tùy tiện làm chết con nào, tự nhiên rất là khó xử.

Tiêu Nhân không hề tự giác, vẫn mỗi ngày chạy đến tiểu viện tử hoang vu đó để nhìn bồ câu.

Lão hán mắt thấy bồ câu đều gầy yếu, gấp như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng ngay lúc hắn chuẩn bị xông lên liều mạng với Tiêu Nhân, Vũ Văn Quyết trở lại.

Lần này Vũ Văn Quyết trở về, sự tình đã giải quyết gần như xong xuôi, những việc cần hắn tự mình quản lý đã xử lý tốt, còn lại tự nhiên sẽ do thuộc hạ lo.

Hắn mệt mỏi nửa tháng, lần này trở về tính toán hảo hảo nghỉ ngơi một phen.

Hắn vừa về không bao lâu, lão hán nuôi bồ câu liền chạy đến trước mặt hắn kể khổ.

Lão hán là do quản sự dẫn đến, dù sao chuyện này liên quan đến khách nhân của thiếu chủ, quản sự không dám tùy tiện, ai biết vị Tiêu Nhân này có địa vị gì trong lòng Vũ Văn Quyết! Phải biết rằng, bọn họ chưa bao giờ nghe nói thiếu giáo chủ còn có bằng hữu a.

Vũ Văn Quyết nghe xong bỗng bật cười, không chút nào để bụng: “Ngươi chọn chọn, bắt hai con cho hắn ăn là được.”

Bắt bồ câu, tự nhiên không thể quá nhiều, dù là Vũ Văn Quyết cũng không dám phá sản đến mức cho Tiêu Nhân ăn năm sáu con. Dù sao nơi này là biệt trang, bồ câu đưa tin nuôi ở đây đều cần sử dụng. Nếu tại tổng giáo, chỗ đó bồ câu hàng đàn, ngược lại có thể cam đoan cho Tiêu Nhân ăn một bữa no nê.

Vậy nên tối đến, trên bàn cơm, Tiêu Nhân không chỉ gặp được Vũ Văn Quyết nửa tháng không thấy, còn có bồ câu nướng nóng hôi hổi.

“Oa! Bồ câu!” Tiêu Nhân kinh hỉ.

Vũ Văn Quyết cười bảo hắn ngồi. Tiêu Nhân vội vã ngồi xuống nhấm nháp, thịt bồ câu hắn nhớ thương mấy ngày nay thật là thơm ngon.

“Ây!” Tiêu Nhân nhai nhai, còn nói nói: “Thịt bồ câu đưa tin đúng là ngon.”

Bồ câu đưa tin so với bồ câu thịt ngon hơn nhiều.

Vũ Văn Quyết cười cười.

Tiêu Nhân nhìn nhìn, ngượng ngùng nói: “Ngươi cũng ăn đi, đừng chỉ ngồi xem ta.”

Vì vậy Vũ Văn Quyết nâng tay gắp một đũa nếm nếm, sau đó buông đũa tiếp tục để Tiêu Nhân ăn.

Tiêu Nhân nói: “Là lão nhân kia nói với ngươi ta cả ngày chạy đến nhìn chằm chằm bồ câu của hắn không tha?”

Vũ Văn Quyết không trả lời là có hay không, chỉ nói: “Bồ câu trong biệt trang này chỉ dư ra nhiêu đây, chờ khi nào ngươi có rãnh đến tổng giáo làm khách, nhất định sẽ cho ngươi ăn no nê.”

Vũ Văn Quyết vừa nói vậy, Tiêu Nhân nhất thời ngượng ngùng, “Ta cũng biết các ngươi nuôi đám bồ câu này để truyền tin, dùng khi khẩn cấp. Nhưng mà nói thật nha, bồ câu đưa tin, nhanh thì có nhanh, nhưng không an toàn a.”

Tiêu Nhân nghiêm trang nói: “Không kể mấy loài ác điểu, như diều hâu hay gì đó có thể tập kích, còn có thể có người nào tham ăn, bắn rớt bồ câu của ngươi thì phải làm sao?”

Vũ Văn Quyết cười nghe Tiêu Nhân nói, hiển nhiên sẽ không nói cho hắn, loại tình huống này đôi khi có thể xảy ra, nhưng mỗi lần bọn họ thả bồ câu đưa tin cũng không phải chỉ thả mỗi một con, mà thả nhiều con cùng lúc, để đảm bảo tin tức có thể chính xác truyền đi.

“Vậy nên…” Tiêu Nhân không chút nào dừng lại, nói tiếp: “Ta nghĩ các ngươi nên bồi dưỡng một vài loài chim khác làm tín sử.” (Đưa tin).

“Sao?” Vũ Văn Quyết vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Ngươi nghĩ chúng ta nên nuôi loài nào làm tín sử?”

“Cú mèo được không?” Tiêu Nhân rất là đứng đắn nói.

“…” Vũ Văn Quyết còn thật tưởng hắn sẽ có ý kiến đóng góp gì.

“Phư! Ngươi đừng có không tin.” Tiêu Nhân thấy Vũ Văn Quyết im lặng không nói gì, vội vàng giải thích: “Thân hình cú mèo khá lớn, tuyệt đối sẽ không bị diều hâu tập kích. Hơn nữa, bồ câu còn có thể có người thèm bắt về nướng ăn, nhưng ngươi có thấy ai hầm cú mèo bao giờ a! Cho nên, cú mèo tuyệt đối sẽ không có nguy cơ bị người ta bắn rớt.”

Nói tới đây, Tiêu Nhân khựng lại, sau đó như có chút đăm chiêu: “Chắc là sẽ không… có người ngứa tay như vậy… ha?”

Vũ Văn Quyết cúi đầu chống trán, thấp giọng cười.

—–

Ami: Chương gì mà dài quá vậy a (;*´Д`)ノ…

Advertisement

4 comments on “Xuyên việt chi Bức ác thành thánh ~ Chương 30

Emoticons: ( •̀ω•́ )σ | ( ಠ ಠ ) | (´Д`) | (ノಠ益ಠ)ノ | (ಥ⌣ಥ) | (ÒωÓ) | (,,◕ ⋏ ◕,,) | ლಠ益ಠ)ლ | ヾ(@゜∇゜@)ノ | ₍₍ ◝(・ω・)◟ ⁾⁾ | (ノÒωÓ)ノ | ~(‾▿‾~) | (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚ | (;*´Д`)ノ | ヘ(;´Д`ヘ) |(*´▽`*)

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s