Chương 31: Ngươi hỏi hệ thống Thiên Đạo có dám càng troll thêm chút nữa sao? Đáp án hiển nhiên là: Dám.
—–
Tiêu Nhân đầy mặt vô tội nhìn Vũ Văn Quyết.
Đây tuyệt đối là do hắn bị lậm “Harry Potter”, ai bảo cái cảnh cú mèo truyền tin bay đầy trời hoành tráng như vậy, làm hắn ấn tượng mạnh. Tuy rằng đó là điện ảnh, nhưng nghệ thuật cũng từ cuộc sống mà ra, nếu không dùng được, sao tác giả lại viết như vậy? Hơn nữa, phải thử huấn luyện mới biết cú mèo có thật sự truyền tin được hay không a.
Hiển nhiên người này đã quên “Harry Potter” vốn là truyện thiếu nhi, mặc dù là truyện thiếu nhi theo xu hướng hắc ám.
Vũ Văn Quyết cười đủ, ngẩng đầu lên nói: “Tuy cú mèo không tệ, nhưng nó là loài động vật hoạt động tại một chỗ cố định, chưa từng nghe nói đem nó đến nơi khác nó có thể trở về hang ổ của mình, hơn phân nửa cú mèo sẽ xây tổ tại vùng rừng núi gần đó. Nhưng bồ câu đưa thư thì khác, chúng nó nhớ nhà rất tốt, chỉ cần kỹ lưỡng thuần dưỡng, tuyệt đối sẽ không quên đường về nhà.”
Nếu cú mèo thật sự có thể đào tạo thành tín sử, không có khả năng trăm ngàn năm qua chẳng ai phát hiện.
Hơn nữa, mặc dù Vũ Văn Quyết không biết vì sao bồ câu đưa tin có thể tìm được đường về nhà dù cách xa cả ngàn dặm, nhưng Tiêu Nhân là người hiện đại đương nhiên biết. Bồ câu dựa theo từ trường Trái Đất mà bay, nếu mất đi từ trường, ngay cả Đông Tây Nam Bắc chúng nó đều không thể phân biệt được. Căn cứ từ trường, chúng có thể xác định vị trí nhà của mình, dù ở nơi nào cũng có thể quay về, hoàn toàn không thua kém hệ thống định vị của vệ tinh.
Đương nhiên, mấy thứ trên cũng là do Tiêu Nhân xem điện ảnh mới biết, còn những kiến thức thời học sinh, thực xin lỗi, hầu hết đã trả về cho giáo viên.
Nhưng mà Tiêu Nhân vẫn chưa bỏ cuộc, lỡ đâu cú mèo cũng có thiên phú thần kỳ gì đó thì sao!
Vũ Văn Quyết vì dừng lại đề tài này của Tiêu Nhân, đành phải cầm một vật ra đưa hắn.
Tiêu Nhân vừa thấy thứ Vũ Văn Quyết cầm, nhất thời liền quên luôn cú mèo.
“Bao khỏa của ta!” Tiêu Nhân vui vẻ nói.
Thứ Vũ Văn Quyết cầm ra chính là vật mà Tiêu Nhân tưởng nó đã hy sinh nơi biển lửa —— Bách nạp bao.
Tiêu Nhân nhận lấy lăn qua lộn lại xem, không sai, cái bộ dạng xám xám, giống như sắp tan nát này, quả thật là bao khỏa của hắn.
“Ngươi lấy nó ra giúp ta? Cám ơn cám ơn!” Tiêu Nhân vui sướng, cười híp mắt.
Khi đó Vũ Văn Quyết chạy đến chỗ Trương Hòa Chi, vừa lúc nghe Tiêu Nhân gào thét, hắn vốn tính đi mật đạo Đỗ gia, nhưng lại quẹo sang hướng phòng Tiêu Nhân trước, đương nhiên Vũ Văn Quyết biết phòng của Tiêu Nhân ở nơi nào. Vì vậy Vũ Văn Quyết thừa dịp thế lửa chưa quá lớn liền lấy bao khỏa ra, rồi mới chạy đi mật đạo vây bắt Đỗ Cảnh Thiên.
Lúc đến khách sạn hắn vốn định trả bao khỏa cho Tiêu Nhân, kết quả lại bị cái cảnh trắng phau kia kích thích khiến hắn quên mất.
Rồi sau đó, những ngày ở biệt trang càng bận rộn vô cùng, hắn cũng vẫn không nhớ tới nó.
Tuy rằng cái bao khỏa này có vẻ ngoài tầm thường, nhưng quả thật vừa nhẹ vừa chắc chắn, là thứ tốt, bên trong không chứa gì. Vũ Văn Quyết cũng không biết vì sao Tiêu Nhân lại để ý bao khỏa này như vậy, nhưng nếu bằng hữu coi trọng, hắn đương nhiên phải trả về.
“Tiện tay mà thôi.” Thành công đổi đề tài, Vũ Văn Quyết cũng thấy vui mừng.
Tiêu Nhân coi trọng nhất tự nhiên chính là bản thân bao khỏa chứ không phải những vật bên trong, chỉ cần có bao khỏa là tốt rồi.
Buổi tối, ôm cái bao khỏa mất đi rồi lại trở về, Tiêu Nhân ngủ không yên.
Nhìn bao khỏa, Tiêu Nhân đột nhiên nhớ tới, chắc mục rút thưởng đã tải xong.
Vì vậy hắn mở hệ thống Thiên Đạo trong đầu ra, thấy các thông tin của hắn đều có chút thay đổi.
Kí chủ: Tiêu Nhân, 17 tuổi.
Thân phận: Giang hồ tân nhân.
Danh vọng: Sơ lộ phong mang. (Vừa bộc lộ tài năng).
Điểm nhân phẩm: 85476 [Rút thưởng].
Mục rút thưởng bên cạnh điểm nhân phẩm sáng rọi, Tiêu Nhân híp mắt, do dự một chút, hai lần hắn đều là vừa phát hiện liền vội vã nhấn chọn.
Lần này Tiêu Nhân đứng dậy bước xuống giường, rửa mặt rửa tay, ngồi tĩnh tâm bình khí một phen, mới trịnh trọng nhấn nút.
Mục rút thưởng biến mất, toàn bộ mặt bảng trong đầu xuất hiện ba tờ giấy gì đó nhìn giống như lá bài.
Do dự một chút, Tiêu Nhân nghĩ nghĩ, lần đầu tiên chọn bên trái, được một viên Hồi nguyên đan; lần thứ hai chọn chính giữa, được một Bách nạp bao; vì vậy lần này chọn bên phải đi, xem như chia đều.
Tiêu Nhân liền chọn lá bên phải.
Rất nhanh, lá bên phải quay lại đây.
Đó là một quyển sách phong cách cổ xưa, có bìa màu xanh ngọc, một bên là dây buộc sách, bên còn lại dùng mực đen đậm viết bốn chữ to “Kiếm pháp cơ sở”!
“Ha ha ha!” Tiêu Nhân mừng rỡ, nhìn quyển “Kiếm pháp cơ sở” vui mừng lăn lộn.
Lúc này hai lá bài khác cũng đã quay lại, một là Nạp nguyên đan, còn lại là Tĩnh tâm hoàn.
Tiêu Nhân vội vàng kêu to, bảo hệ thống đem kiếm pháp cơ sở giao ra đây.
Lần này hệ thống không lề mề, “Vèo” một tiếng, “Kiếm pháp cơ sở” liền bị vứt ra, chẳng chút ôn nhu.
“Ây ây! Nhẹ nhẹ! Rớt hỏng mất thì phải làm sao!” Tiêu Nhân đau lòng nhặt lên quyển sách bị ném xuống đất, oán giận nói.
Hệ thống không phản ứng.
Tiêu Nhân cầm “Kiếm pháp cơ sở”, tới gần ánh đèn, nhẹ nhàng trân trọng mở sách ra.
Không có phát sinh âm thanh hay tiếng động gì như dự đoán, “Kiếm pháp cơ sở” cũng không giống trong trò chơi tiểu thuyết, “Vụt” một phát liền bay vào đầu hắn, khiến hắn lập tức học được.
Tiêu Nhân bắt đầu hoảng sợ, từng đợt dự cảm chẳng lành dâng lên, càng lúc càng nhiều.
“Đừng giỡn nha! Chẳng lẽ thật muốn ta tự mình chậm rãi học từng chút từng chút?” Tiêu Nhân khó có thể tin lẩm bẩm, “Thiên Đạo đáng chết! Lão tử làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi còn không chịu hỗ trợ một ít a!”
Chỉ thấy nội dung của “Kiếm pháp cơ sở” viết bằng chữ Khải, tuy rằng đều là chữ phồn thể, nhưng Tiêu Nhân xâu chuỗi đoán, lại có thể hoàn toàn hiểu được. Trong sách không chỉ có chữ, còn có tranh vẽ, phân tích chi tiết từng chiêu thức.
Tiêu Nhân gắt gao cay mày, xem từng trang một.
Nội dung trong sách giới thiệu tường tận các thế kiếm trụ cột: mạt, thứ, phách, khảm, liêu, vân vân. Cách bày tư thế, cách chuyển kiếm, mỗi một chiêu thức đều được giảng giải một cách đơn giản, nội dung sâu sắc lời lẽ dễ hiểu, vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. (Các thế ở trên: cắt, đâm, bổ, chặt, chém gì gì đó).
“Kiếm pháp cơ sở” là một quyển sách tự học rất tốt, nó hoàn toàn có thể khiến cho một tên ngu ngốc chẳng biết chút kiếm pháp võ công nào học được các chiêu kiếm cơ bản nhất.
Nhưng mà, như vậy có ích lợi gì!
Xuyên việt mang theo hệ thống để làm chi? Chính là để ăn gian!
Đưa sách, bảo người mang hệ thống tự học? Chẳng có cái hệ thống nào vô trách nhiệm như nó!
Nếu người xuyên việt đều tự học thành tài, vậy cần hệ thống làm quái gì a!
Tiêu Nhân nhịn không được, càng nghĩ càng tức, quá mức giận giữ nên bắt đầu chửi bậy.
Đúng lúc này, Vũ Văn Quyết đến đây.
Vũ Văn Quyết đến để xoa bóp cho Tiêu Nhân như thường lệ, mặc dù hắn biết Tiêu Nhân đã sắp khỏi hẳn, nhưng mỗi khi đến buổi tối hắn lại theo thói quen mà đến. Chỉ là để nói chuyện với Tiêu Nhân, sau đó lại cáo từ, rồi mới đi ngủ.
“Chuyện gì vậy? Vì sao Tiêu đệ tức giận?” Vũ Văn Quyết kỳ quái hỏi, lúc ăn cơm rõ ràng còn vui vẻ, mới có một chốc, ai sẽ chọc hắn tức giận.
Thuộc tính đa nghi của Vũ Văn Quyết lại bắt đầu thể hiện, hắn nghĩ, chẳng lẽ là do tên hạ nhân ngu ngốc nào?
Là ai? Nha hoàn hay tiểu tư? Lòng hắn trầm xuống.
Rốt cục là vì muốn bò lên khách nhân nên gây sự chú ý trước mặt hắn; hay là nằm vùng của thế lực khác, muốn tìm hiểu tin tức?
“Không có việc gì.” Tiêu Nhân tức giận đáp, sau đó hắn lại cảm giác giọng điệu của mình không tốt, hòa hoãn lại mới nói tiếp: “Không có tức ai hết, chẳng qua lão thần tiên ta từng nói vừa đưa ta một quyển võ công, bảo ta tự mình học lấy, ta cảm thấy lão gia hỏa kia không chịu trách nhiệm, nào có ai làm sư phụ như hắn a!”
“Còn nói không phải tức giận.” Vũ Văn Quyết cười, trong lòng lại càng thêm giật mình, việc này quả thật còn đáng sợ hơn có người nào trong trang chọc tức Tiêu Nhân.
Tuy rằng hệ thống phòng ngự của biệt trang không kín đến nỗi một con ruồi cũng không lọt vào được như tổng giáo, nhưng vì dạo gần đây Vũ Văn Quyết thường ở nơi này, trong biệt trang cũng đã ngầm sắp xếp cách vài bước lại có một trạm gác.
Những người này mặc dù chỉ là cao thủ nhất lưu, hoặc là gần bước vào giai đoạn cao thủ nhất lưu, nhưng bọn họ đều được đặc biệt huấn luyện, rất có kinh nghiệm trong việc bảo vệ và kiểm tra các cao thủ ra vào nơi này, trừ phi đạt đến cảnh giới siêu cấp cao thủ như sư phó hắn, bằng không đừng mong có thể ngấm ngầm ra vào.
Viên Hồi nguyên đan lúc trước chỉ khiến hắn âm thầm kinh hãi bởi khả năng luyện dược của người nọ, bây giờ người nọ lại còn có thể tùy ý ra vào biệt trang mà không bị ai phát hiện, Vũ Văn Quyết thật đúng là chưa từng nghe nói trên giang hồ có người nào như vậy.
Vũ Văn Quyết thử đem so với những vị siêu cấp cao thủ hắn biết, đáp án tất cả đều là phủ định.
Chẳng lẽ thật sự là một nhân vật thần tiên lánh đời nào đó sao? Vũ Văn Quyết ngưng trọng âm thầm nghĩ.
Tiêu Nhân căn bản không biết chỉ mới trong chốc lát, suy nghĩ của Vũ Văn Quyết đã bay ra tận ngoài không gian.
Cho nên mới nói, não bổ đế thật đúng là thảm họa nha!
“Ngươi xem quyển sách này! Ây, đúng là giản đơn đầy đủ, nhưng mà sư phụ không tự mình dạy a!” Tiêu Nhân oán giận như thật, mà trong lòng cũng đã mắng chửi Thiên Đạo tan nát.
Vũ Văn Quyết cầm lấy quyển sách, tập trung nhìn, sau đó liền cau mày.
Hắn đến gần ngọn đèn, nhẹ nhàng mở sách.
Nội dung trong sách, mỗi một câu đều vô cùng rõ ràng minh bạch, không tối nghĩa khó hiểu, lời lẽ trắng ra, không chút ẩn ý. Có thể thấy được, quyển sách này rất thích hợp cho người mới học.
Ánh mắt của Vũ Văn Quyết chuyển động lên xuống theo dòng chữ, càng xem, vẻ mặt hắn lại càng kỳ quái. Tiêu Nhân nhìn biểu tình kỳ lạ của hắn, cũng không giống như là kinh ngạc sợ hãi.
Nhưng mà Tiêu Nhân lại biết, hàng Thiên Đạo đưa, đừng xem vẻ ngoài hay danh tự gì đó có vẻ tầm thường, nhưng tuyệt đối đều là thứ tốt.
Nhìn biểu tình của Vũ Văn Quyết, lửa giận ngập trời của Tiêu Nhân dần dần tan biến.
Vũ Văn Quyết ngồi trên ghế kế bàn tròn, nhẹ nhàng đặt sách lên mặt bàn, hắn lật từng trang một, “Kiếm pháp cơ sở” cũng không dày, chỉ có mấy chục trang, hắn rất nhanh đã xem xong.
Vũ Văn Quyết đóng sách lại.
Tiêu Nhân ngóng trông nhìn hắn, chờ hắn nói ra mấy lời kinh ngạc ngợi khen.
Vũ Văn Quyết nhìn ánh mắt của Tiêu Nhân, muốn nói lại thôi.
“Không sao, nói đi, nói đi.” Tiêu Nhân thúc giục.
Vũ Văn Quyết rối rắm tìm từ, mới mở miệng: “Quyển ‘Kiếm pháp cơ sở’ này…”
“Thế nào?” Tiêu Nhân rất là chân thành tha thiết nhìn Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết dừng một lát, nhắm mắt, hạ quyết tâm, nhanh chóng nói hết: “Quyển sách này ngoài đường bán ba mươi văn tiền một quyển, có thể mua được tại bất kỳ cửa hàng sách nào trong các đại thành thị.”
Sấm sét giữa trời quang.
Tiêu Nhân rớt cằm xuống đất.
Hắn lắp bắp nói: “Cái… cái gì? Sao? Thật hay giả?!”
Hắn đứng lên, đến trước mặt Vũ Văn Quyết giật lấy quyển “Kiếm pháp cơ sở”.
Hắn thô bạo mở quyển sách ra, đập nó lên bàn, ánh mắt dữ tợn, giống như đang nhìn kẻ thù giết cha.
“Bởi vì người dân rất có tinh thần thượng võ, cho nên mỗi kiếm phái đều sẽ có một vài bản kiếm pháp nhập môn.” Vũ Văn Quyết cân nhắc một phen, cuối cùng vẫn là nói chi tiết: “Các bản ‘Kiếm pháp cơ sở’, mặc dù không đến nỗi tràn lan, nhưng cũng có rất nhiều. Mặc dù quyển sách này của ngươi cũng là kiếm pháp cơ sở, nhưng xem như khá thông tục dễ hiểu, tường tận cụ thể, sử dụng nó để nhập môn kiếm pháp sẽ giảm bớt rất nhiều đường rẽ, dùng nó để luyện tập, kiếm chiêu sẽ vô cùng chính xác, trụ cột sẽ khá kiên cố, sau này học đủ bộ kiếm pháp nhất định sẽ rất vững chắc.”
Tiêu Nhân nghe hắn nói một đống lời tốt, ngược lại càng thêm tức giận.
Không ngờ “Kiếm pháp cơ sở” ở trong thế giới võ hiệp này đã truyền lưu tràn lan, vậy có khác gì đi nhà sách mua sách giáo khoa a! Chẳng lẽ chỉ khác mỗi chỗ nhà xuất bản Giáo dục uy tín hơn, còn nhà xuất bản tư nhân lại có đặc sắc vùng miền hay sao?!
Thiên Đạo a Thiên Đạo! Có khi nào ngươi bị bất lực rồi?! Đừng có không đáng tin như vậy oa! Ít ra ngươi cũng là đấng tối cao, chẳng lẽ không thể sản xuất ra mặt hàng nào cao cấp chút sao?! “Kiếm pháp cơ sở”, cơ sở con em ngươi! Thật đúng là cơ sở đến không còn gì để nói!
Tiêu Nhân chửi ầm lên trong lòng, Vũ Văn Quyết còn ở đây, hắn sắp nghẹn thành nội thương.
Vẻ mặt của Tiêu Nhân giống như bị rút gân, hắn cố nặn ra nụ cười vặn vẹo: “Khuya rồi, ngày mai chúng ta lại thảo luận tiếp chuyện này.”
Đây chính là mời khách đi về.
Vũ Văn Quyết hoàn toàn có thể hiểu tâm tình khó chịu của Tiêu Nhân, đi tới cửa, hắn rốt cục vẫn là nhịn không được, hảo tâm hỏi: “Tiêu đệ, ngươi có chắc vị lão thần tiên ẩn sĩ cao nhân kia thật lòng muốn thu ngươi làm đồ đệ?”
Mà không phải cố ý đùa giỡn ngươi?
Tiêu Nhân cũng muốn biết vấn đề này, chẳng lẽ Thiên Đạo thật sự muốn đùa chết hắn? Thiên Đạo có dám càng troll thêm chút nữa?
Vũ Văn Quyết đóng cửa phòng, còn chưa đi xa, liền nghe bên trong truyền ra một tiếng gầm rú phẫn nộ: “Thiên Đạo chết tiệt ngươi ra đây cho ta! Này là cái bí tịch võ công rách nát gì a! Ngươi đi ra nói cho rõ, bằng không lão tử đình công!!”
Vũ Văn Quyết căng thẳng, trong mắt chợt lóe chút suy nghĩ sâu xa, nhanh chóng rời khỏi khách cư Tiêu Nhân ở.
Mà trong phòng, Tiêu Nhân đang liều mạng chọt hệ thống Thiên Đạo trong đầu.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta! Nói rõ ràng! Bằng không đường ai nấy đi!” Tiêu Nhân hung tợn nói.
Ngay từ đầu hắn còn chưa biết gì, còn tình nguyện trải qua một đời bình thường, nhưng sau khi biết được giang hồ phấn khích như thế nào, lại muốn hắn làm người qua đường, thật đúng là nghẹn chết hắn.
Hệ thống nào cũng đều có chức năng giúp đỡ, mặc dù hệ thống Thiên Đạo của Tiêu Nhân không có trí năng, nhưng vẫn đáp lại lời nghi vấn đầy tính chỉ trích của hắn.
Hệ thống chầm chậm run run.
“Run cái đầu ngươi! Nói! Rốt cục là sao thế này?!” Tiêu Nhân dữ tợn nghiến răng nghiến lợi trong căn phòng không người, nhìn như bị tâm thần nặng.
Mặt bảng thuộc tính nhân vật trong đầu Tiêu Nhân sắp bị hắn chọt tan nát, cũng không thấy hệ thống trả lời.
Tiêu Nhân nhìn chăm chú, đột nhiên phát hiện hai chữ “Rút thưởng” kế bên điểm nhân phẩm đáng lẽ lúc này phải đang đếm ngược cho đợt rút thưởng tiếp theo, lại biến mất!
“Hệ thống! Sao lại thế này, sao mục rút thưởng không còn nữa?!” Tiêu Nhân giật mình hỏi.
Có lẽ là nói đúng từ khóa, lần này hệ thống rất nể tình, “Soạt” một cái, mặt bảng thuộc tính nhân vật bị thu lại, hiện lên một mặt bảng đen đen. Hệ thống bắt đầu chầm chậm thông thả giống như báo tin buồn, rì rì hiện lên một đoạn chữ.
Hệ thống giải thích: Chỉ có ba lần rút thưởng, mong kí chủ sử dụng cẩn thận. Mục rút thưởng chính là tiện ích mà Thiên Đạo cung cấp cho kí chủ, cam đoan kí chủ có ưu thế, đảm bảo sinh mệnh an toàn và sinh hoạt thoải mái. Ấm áp nêu lên: Danh vọng càng cao, đẳng cấp của giải thưởng lại càng cao, ví dụ: Cửu hoa ngọc lộ hoàn, võ học cao đẳng vân vân. Đề nghị kí chủ sử dụng mục rút thưởng khi hảo cảm độ là số dương.
Phắc du! Ấm cái beep ngươi chứ áp!
Tiêu Nhân bị máu dồn lên não, trợn trắng mắt té xỉu trên giường.
Ngươi hỏi hệ thống Thiên Đạo có dám càng troll thêm chút nữa sao? Đáp án hiển nhiên là: Dám.
—–
Ami: Hụ hụ, tiểu Nhân thật thảm, hụ hụ (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚~
(Sao mềnh lại thấy vui khi người gặp họa thế này hụ hụ).
Tội nghiệp thằng nhỏ =)) thằng nhỏ bị troll tới mức sắp thổ huyết mà chết luôn rồi =)))))
Hố hố hố *cười man rợ* ~(‾▿‾~).
hai phu phu nhà này thiệt là hợp nhau mờ ~~ (*´▽`*)
(*´▽`*)~
Chỉ chú trọng đến chỗ trả bách nạp bao na~~~ Anh Quyết cứ mãi nhớ thương cái cảnh trắng phau kia *lăn lộn*
thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =))))))))))))))
em nó càng khổ mình càng thấy em nó kawaii là thế nào =))))))))))))