Xuyên việt chi Bức ác thành thánh ~ Chương 32

Chương 32: Kỳ tích nảy sinh.

—–

Khi Tiêu Nhân tỉnh dậy, sắc trời đã sáng choang. Thanh Tuyền sơn trang được xây trên sườn núi nên sáng sớm có thể nghe được tiếng chim líu lo.

Nghe tiếng chim hót véo von, Tiêu Nhân mở to mắt, lúc này hắn còn chưa kịp nhớ ra cái gì, chẳng hiểu vì sao hôm qua mình đi ngủ mà không cởi ngoại y.

Sau đó, hắn nhớ tới hôm qua hệ thống thảm thiết nêu lên.

Nhất thời Tiêu Nhân mặt xám mày tro.

Chỉ đưa hệ thống, cũng không đưa hướng dẫn sử dụng?! Sao có thể thờ ơ với hắn đến vậy a?

Trái tim Tiêu Nhân đau đớn, hắn đã lãng phí xài hết ba lần rút thưởng.

Tiêu Nhân hít mũi, uể oải nghĩ nghĩ, dù sao lần rút đầu tiên được Hồi nguyên đan, cứu Vũ Văn Quyết một mạng, Vũ Văn Quyết cho hắn tiền vốn, giúp hắn thoát khỏi cảnh túng quẫn. Ít nhất cũng coi như hoàn thành mục tiêu sinh hoạt thoải mái.

Còn Bách nạp bao… Hắn cầm cái bao khỏa xám xám kế bên gối lên, tuy rằng trông tởm tởm, nhưng mà cũng xem như là thứ chỉ có một trên đời, cho dù có người đưa hắn trăm lượng hoàng kim, hắn cũng không đổi, nhưng nếu vạn lượng thì…

Tiêu Nhân xua đuổi cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Cơ hội rút thưởng Thiên Đạo đưa sao chỉ có giá vạn lượng hoàng kim? Phải là vô giá! Vật báu vô giá!

Sau đó Tiêu Nhân vừa cúi đầu liền thấy quyển “Kiếm pháp cơ sở” nằm dưới đất.

Vô giá… Vật báu vô giá…

Tiêu Nhân đau lòng.

Chẳng lẽ đây là lần rút thưởng thất bại nhất? Hai lần trước xuất hiện “Nội công cơ sở” với “Quyền pháp cơ sở”, lúc đó hắn còn cảm giác mình xui, giờ nghĩ lại, quả thật là vô cùng may mắn mới đúng a! Đến đợt cuối hắn mới rút phải một bộ võ học cơ sở.

Tiêu Nhân xoay người nhặt quyển “Kiếm pháp cơ sở” lên. Hắn cau mày, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm quyển sách vô tội.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm giác không thể lãng phí lần rút thưởng cuối cùng này.

Tiêu Nhân hung tợn nghĩ, dù “Kiếm pháp cơ sở” có là đồ bỏ, hắn cũng phải ép khô chút giá trị cuối cùng của nó ra mà xài!

Nha hoàn tiến vào hậu hạ hắn rửa mặt, ăn điểm tâm.

Tiêu Nhân ăn mặc chỉnh tề rồi đi vào trong viện.

Hắn ngồi trên ghế đá trong viện tử, mở sách ra đặt lên bàn, cúi đầu, chăm chăm chú chú đọc kiếm chiêu được phân tích trong sách.

Beep nóa! Thời cao trung còn chưa bao giờ học hành chăm chỉ như vậy.

Lúc này là khoảng tám, chín giờ sáng mùa hè. Thái dương đã dâng lên cao, không khí giữa chốn rừng núi lại tươi mát ẩm ướt, ngồi bên dưới tàng cây, dù hiện tại là tháng nóng nhất trong hè cũng không chút nào oi bức. Có thể nói, nếu người bình thường được học tập đọc sách trong hoàn cảnh thế này, thật là thoải mái hạnh phúc biết chừng nào.

Mặc dù Tiêu Nhân rất là thoải mái, nhưng hạnh phúc thì không, hắn chẳng những không hạnh phúc, mà còn bực bội trong lòng.

Nhưng khó chịu cũng không còn cách nào. Chuyện đã rồi, có oán giận cũng chẳng được gì, chỉ đành tận dụng hết giá trị của nó để mà vớt vát chút vốn.

“Đọc sách sớm như vậy?” Đột nhiên một thanh âm hơi trầm thấp vang lên.

Tiêu Nhân biết là Vũ Văn Quyết đến, liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Ngày hè, mọi người đều mặc y phục mỏng manh.

Vũ Văn Quyết cũng như thế. Hôm nay hắn mặc một thân y sam bằng tơ lụa, chất vải mềm mỏng bám sát người, hiện ra phần eo hoàn mỹ, dáng người cũng rất chuẩn. Hắn vẫn mang đai lưng bằng ngọc thạch như trước, bên hông còn treo ngọc bội cùng với một số phụ tùng Tiêu Nhân không biết tên gọi. Tóc của hắn vừa đen vừa mượt, hai bên tóc mai thật dài buông trước ngực. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu lọi lên người Vũ Văn Quyết, tôn lên diện mạo tuấn mỹ của hắn, khiến hắn không giống phàm nhân, mà tựa như thần tiên.

Nếu để mấy bé nữ sinh hay truy lùng thần tượng đánh giá, thì phải là: đẹp sững sờ.

Ngay cả Tiêu Nhân – người không hay đu theo phong trào, cũng nhìn ngây ngốc.

“Tiêu đệ?” Vũ Văn Quyết gọi hắn: “Ngẩn ngơ gì đó?”

Vũ Văn Quyết có chút buồn cười. Từ nhỏ hắn đã biết bản thân mình có tướng mạo dễ nhìn. Nhưng khi hắn dần lớn lên, khí thế của hắn khiến cho người của Minh giáo không còn dám trắng trợn nhìn hắn như vậy nữa. Không ngờ sau nhiều năm, lại xuất hiện thêm một người dám nhìn chằm chằm hắn.

“A?” Tiêu Nhân hoàn hồn, thấy mình có chút mất mặt, hắn cũng không phải người thiếu hiểu biết, sao còn có thể nhất thời không chịu được sắc đẹp khảo nghiệm, “Ta chỉ là nhìn tóc ngươi, ta cảm giác kiểu tóc này…”

Tiêu Nhân chỉ tính nói sang chuyện khác, nhưng vừa mở miệng, hắn quả thật cảm giác: “… Giống như đã từng thấy ở đâu? Hình như Đỗ Cảnh Thiên cũng để kiểu tóc này nha!”

Vũ Văn Quyết biểu tình cứng đờ, không biết phải nói sao, Tiêu Nhân nói vậy thật giống như hắn vì ngưỡng mộ đối phương mới bắt chước kiểu tóc ấy.

“… Nam tử Đại Khánh triều ta, đều thích để tóc mai.” Vũ Văn Quyết bất đắc dĩ nói, đôi khi, hắn cảm giác Tiêu Nhân thật sự rất kỳ quái, đối với rất nhiều việc thường thức không phải hoàn toàn không biết, mà là tự thị nhi phi. (Nhìn như đúng, nhưng thật ra lại không đúng; lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia).

“Cho nên, ta như thế này, là rất bình thường.”

“Vậy sao…” Tiêu Nhân chớp chớp mắt, thản nhiên che dấu sự thiếu hiểu biết của mình, nói sang chuyện khác: “Búi tóc của ngươi thật là đẹp mắt!”

Nam tử ở cổ đại đều búi tóc, chính là kiểu tóc giống các diễn viên nam trong phim cổ trang, chẳng qua không có đa dạng nhiều kiểu khoa trương như vậy, tóc mái cũng không để xõa, mà lại vô cùng chú trọng vẻ đẹp chỉnh tề tỉ mỉ.

Nửa đầu trên của Vũ Văn Quyết được búi thành búi tóc, phần sau thì xõa xuống lưng, các nam tử của Đại Khánh đều thích để kiểu này. Hắn dùng dây cột tóc quấn quanh búi tóc. Dây cột tóc được trang trí bởi hoàng kim và ngọc thạch, vàng óng ánh, được khảm ngọc thạch ôn nhuận, có vẻ vô cùng hoa mỹ.

Lần này Tiêu Nhân không khen nhầm chỗ, Vũ Văn Quyết cười cười rồi không đàm luận đề tài này nữa.

Hắn ngồi lên ghế đá, đặt vật đang cầm trong tay lên bàn, đẩy về phía Tiêu Nhân.

“Tiêu đệ, tặng ngươi thứ này, nhất định ngươi đang cần nó.” Vũ Văn Quyết nói.

Tiêu Nhân nhìn, cư nhiên là một thanh kiếm.

“Oa!” Tiêu Nhân kinh hỉ, hắn vươn một tay nắm thân kiếm, tay còn lại cầm chuôi kiếm.

“Xoẹt” Kim loại ma sát phát ra âm thanh dễ nghe, kiếm liền được rút ra.

Thân kiếm phản xạ ánh sáng, thoáng lóa mắt, Tiêu Nhân duỗi tay múa may mấy lần.

Vũ Văn Quyết nhìn xem không nói gì, đồng thời lặng lẽ lui lui về phía sau.

“Kiếm tốt kiếm tốt.” Tiêu Nhân khen, còn tốt ở chỗ nào —— ha ha, không biết.

“Ngươi thích là được rồi.” Vũ Văn Quyết gật đầu.

“Đã đặt tên gì cho thanh kiếm này chưa?” Tiêu Nhân hỏi.

“…” Vũ Văn Quyết dừng một lát, “Chưa từng đặt tên.”

Đây chỉ là một thanh kiếm vô cùng phổ thông! Mua ở hàng rèn hai mươi lượng bạc một thanh, còn đặt tên gì? Vũ Văn Quyết nghĩ Tiêu Nhân có thể vẫn muốn luyện kiếm, cho nên mới bảo thủ hạ đi mua một thanh, đưa cho Tiêu Nhân sử dụng.

Người mới học như Tiêu Nhân, cần dùng kiếm gì quý báu? Hoàn toàn là lãng phí, chờ hắn luyện tốt kiếm chiêu rồi tính sau.

Nếu Vũ Văn Quyết muốn chân chính tặng danh kiếm, hắn cũng không phải không tặng được. Tiêu Nhân là ân nhân cứu mạng hắn, hiện tại hai người lại là bằng hữu, sao hắn có thể không đồng ý?

Chẳng qua lúc này Tiêu Nhân vừa mới học kiếm, ngay cả kiếm chiêu cơ bản cũng không biết, đưa hắn một thanh kiếm quý báu, võ công hắn chưa tốt, còn mang theo bảo vật, hoài bích có tội, ngược lại nguy hiểm. (Hoài bích có tội: Ý nói người có tài/ có vật quý sẽ bị người khác đố kỵ hãm hại, mang đến tai họa).

Không bằng để hắn dùng kiếm thường trước, rớt mất hỏng mất cũng chẳng sao.

Tiêu Nhân căn bản không biết não bổ đế nhọc lòng, hắn cũng chẳng phân biệt được kiếm nào tốt kiếm nào xấu, cầm kiếm vui sướng khoa tay múa chân: “Sáng lóa như vậy, chi bằng gọi ngươi là Khi Sương kiếm nha!” (Kiếm tựa như sương).

Vũ Văn Quyết nhất thời chống hai khuỷu tay lên bàn đá, vịn trán, cười không ngừng. (Tư thế *facepalm* =]]).

Thân kiếm sáng sủa, bởi vì đây là kiếm mới, người ta gọi là “tặc quang”. Sau một thời gian, ánh sáng đó dần dần ảm đạm, lúc này mới chân chính xưng là kiếm quang. (Tặc quang: lớp ánh sáng hào nhoáng của đồ mới).

Cho nên, Khi Sương – cái tên hoành tráng như vậy, lại đặt cho một thanh kiếm tặc quang lóng lánh, thật sự rất không thích hợp.

Tiêu Nhân buồn bực nhìn Vũ Văn Quyết cười đến phát ngốc, chẳng còn chút phong tư dáng vẻ ngày thường, bả vai đều run run.

Cười một trận xong, Vũ Văn Quyết ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhân đầy mặt mất hứng, giải thích nói: “Xin lỗi. Thanh kiếm này chỉ là loại thanh phong kiếm phổ thông, không phải là kiếm gì quý báu, khiến ngươi hiểu lầm, là lỗi của ta.”

“Ta không cho rằng nó là kiếm gì quý báu, nhưng thanh kiếm này rất tốt, nặng nhẹ vừa tay, tính chất không tệ, kiếm phong sắc bén, độ mềm dẻo cũng ổn.”  Tuy Tiêu Nhân mù tịt về kiếm, nhưng các yếu tố cơ bản của kiếm, hắn vẫn có thể tự mình tổng kết. Tiêu Nhân uốn cong thân kiếm, sau đó lại búng vào thân kiếm, nghe âm thanh, cuối cùng lại nhìn nhìn kiếm phong, vừa lòng gật gật đầu: “Thanh kiếm này ta dùng thật thích hợp, cám ơn ngươi lo lắng. Bởi vì nó là thanh kiếm đầu tiên của ta, cho nên mới cần đặt tên, sau này nó sẽ là đồng bọn của ta.”

Vũ Văn Quyết vốn đang cười, nhưng càng nghe lại càng nghiêm túc. Tiêu Nhân không chút nào để ý giá trị của thanh kiếm, mà ngược lại, hắn đối đãi trịnh trọng với binh khí đầu tiên của mình, thái độ cẩn thận nghiêm túc, chân thành xem thanh kiếm này như đồng bọn. Bản thân Vũ Văn Quyết không sử dụng đao kiếm làm vũ khí, cho nên không gặp trường hợp như thế này.

Mà thái độ nghiêm túc chân thành với binh khí của mình như vậy, chính là tâm tính đúng đắn của một người luyện võ tốt. Xem ra dù cho bước đầu luyện võ của Tiêu Nhân có như thế nào, chỉ cần tâm tính này của hắn, không lo sau này hắn không vào được hàng ngũ cao thủ nhất lưu.

Vũ Văn Quyết nghiêm túc nói: “Ngược lại là ta xem trọng vẻ ngoài.”

Tiêu Nhân gãi gãi mặt, ngượng ngùng cười: “Sẵn lúc có kiếm, ta luyện kiếm chiêu đ!”

Tiêu Nhân đứng lên, một tay cầm kiếm, một tay giữ sách, chăm chú nhìn nhìn chiêu thứ nhất.

Tỉ mỉ nghĩ lại, cảm thấy mình đã nhớ rõ, Tiêu Nhân đóng sách, cầm kiếm, đứng trong viện tử bắt đầu luyện kiếm.

Tiêu Nhân nâng tay, rất là giống khuông giống dạng múa một thức mở đầu, sau đó… không có sau đó.

Tiêu Nhân ỉu xìu: “Cho nên nói, phải có sư phụ mới được a!!! Chỉ cần đọc sách đã học được, người ta gọi là tự học thành tài, ta mà có bản sự đó đã không bỏ học rồi!”

Vũ Văn Quyết trơ mắt nhìn Tiêu Nhân từ lúc hắn dạt dào khí thế, đến lúc nản lòng buông kiếm, vẻ mặt của Tiêu Nhân rất là sinh động, trọn vẹn biểu lộ ý chí chiến đấu hừng hực ban đầu, rồi sau đó lại thất bại ủ rũ xìu xuống.

Không được! Lại muốn cười. Vũ Văn Quyết che miệng, quay mặt đi.

“Khụ~” Vũ Văn Quyết nhịn cười, quay đầu trở lại, Tiêu Nhân đang đứng ở đằng kia uể oải.

Lúc trước Tiêu Nhân chưa từng học võ, chỉ dựa vào sức tưởng tượng đương nhiên khó học, hắn có thể phân tích nối liền kiếm chiêu đã giỏi lắm rồi.

Vũ Văn Quyết đứng lên, ôn tồn nói: “Ta làm mẫu cho ngươi xem một lần?”

“Tốt a!” Tiêu Nhân vui vẻ.

Tuy Vũ Văn Quyết không có luyện kiếm, nhưng cũng không ít lần đối chiêu, giao thủ với người sử dụng kiếm, cho nên hắn cũng biết một vài kiếm thức cơ sở.

Vũ Văn Quyết tiếp nhận Khi Sương kiếm trong tay Tiêu Nhân, múa một đường kiếm, bắt đầu làm mẫu từ thức mở đầu cho Tiêu Nhân xem.

Lần làm mẫu này rõ ràng rất có hiệu quả, tốt hơn nhiều so với lúc Tiêu Nhân tự mình tưởng tượng.

“Ngươi tới thử xem xem?” Vũ Văn Quyết trả kiếm lại cho Tiêu Nhân.

Tiêu Nhân hít một hơi, nắm Khi Sương kiếm trong tay, khoa tay múa chân bắt đầu kiếm thức, mô phỏng theo động tác của Vũ Văn Quyết, toàn bộ thân thể đều chuyển động.

Kỳ tích nảy sinh.

Trong tầm mắt của Tiêu Nhân, xuất hiện một quỹ đạo màu xanh chói lọi!

—–

Ami: Hụ, đã nói nhân vật chính sao có thể thảm thiết đến vậy a, tiểu Nhân chỉ bị dìm chút thôi rồi lại ngoi lên ấy mà =)). Thiên Đạo vẫn rất là yêu thương (?) tiểu Nhân í a, hụ hụ  ~(‾▿‾~).

2 comments on “Xuyên việt chi Bức ác thành thánh ~ Chương 32

  1. ta hận, ta hông mún đi nhàm , vừa đau đầu vừa hông được đọc đam~
    p/s : sao thấy giống 2 bé thụ nói chuyện với nhau hơn (hay tính công của anh Quyết là tiềm ẩn ヾ(@゜∇゜@)ノ)

Emoticons: ( •̀ω•́ )σ | ( ಠ ಠ ) | (´Д`) | (ノಠ益ಠ)ノ | (ಥ⌣ಥ) | (ÒωÓ) | (,,◕ ⋏ ◕,,) | ლಠ益ಠ)ლ | ヾ(@゜∇゜@)ノ | ₍₍ ◝(・ω・)◟ ⁾⁾ | (ノÒωÓ)ノ | ~(‾▿‾~) | (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚ | (;*´Д`)ノ | ヘ(;´Д`ヘ) |(*´▽`*)

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s