Xuyên việt chi Bức ác thành thánh ~ Chương 36

Chương 36: Ngữ khí của Vũ Văn Quyết thản nhiên, lại không chút nào che giấu sát khí ẩn trong đó.

—–

Vũ Văn Quyết đứng dậy, lắc cổ tay, đoạn cầm huyền thật dài tựa như con rắn linh hoạt chui vào tay áo của hắn.

Tiêu Nhân nhìn, thật y như ảo thuật, hoàn toàn đủ trình để lên sân khấu biểu diễn.

Vũ Văn Quyết cũng không biết Tiêu Nhân nghĩ linh tinh cái gì trong đầu, đi trước ra khỏi phòng.

Tiêu Nhân mới ra tới cửa phòng, Vũ Văn Quyết đã bắt đầu biểu diễn.

Thất Tình cầm pháp tổng cộng có bảy thức, Vũ Văn Quyết lần lượt xuất ra từng chiêu từng chiêu.

Tiêu Nhân lúc này chỉ vừa học được chút kiếm pháp, tạm thời còn xem như mù võ. Vũ Văn Quyết biểu diễn loại võ cao cấp này cho hắn xem giống như đàn gảy tai trâu vậy, hoàn toàn lãng phí.

Mà cũng không đến nỗi hoàn toàn lãng phí, ít nhất Tiêu Nhân cho rằng nhìn rất vui mắt.

Ngươi xem, Vũ Văn Quyết chuyển động cứ như nhảy múa ấy, căn bản không giống chiêu thức võ công. Chẳng qua Vũ Văn Quyết sử dụng Thất Tình cầm pháp hoàn toàn không ôn nhu như vị tiền bối trăm năm trước, mà lại tràn đầy sức mạnh, kiên nghị quyết đoán.

Bất đồng với kiếm pháp, Thất Tình cầm pháp chú trọng chuyển động cánh tay, ngón tay, cổ tay, cùng với phần eo; tung, tiếp, uốn, bám, bắn, quấn, lắc, hoa mỹ khỏi phải nói. (< Đừng hỏi mình đám này là gì vì mình cũng… ha ha /v\).

“Nếu là nữ hài tử luyện cái này thì càng tốt.” Tiêu Nhân còn bất mãn thì thầm.

Vũ Văn Quyết hơi loạn chân, thiếu chút nữa hỏng chiêu.

Vũ Văn Quyết xem như biết, Tiêu Nhân thật đúng là lông bông cà lơ phất phơ, hắn không nên quá chờ mong trình độ thưởng thức của Tiêu Nhân.

Diễn xong một bộ, Vũ Văn Quyết liền thu công. Hắn vừa mới hoạt động thân thể, vốn đang định ngẫu hứng tăng thêm một vài chiêu thức hắn tự nghĩ ra cho Tiêu Nhân xem, xem ra cũng chỉ uổng công mà thôi.

“Ừm? Xong rồi?” Tiêu Nhân ngẩn ra, ngay sau đó hắn cố sức vỗ tay, “Hay lắm!”

Vũ Văn Quyết bất đắc dĩ, thu hồi cầm huyền, nói: “Ngươi làm gì?”

“Khen ngươi a.” Tiêu Nhân kỳ quái nhìn hắn một cái.

“Ta cũng không phải diễn xiếc đầu đường…” Vũ Văn Quyết triệt để bó tay với Tiêu Nhân.

“Ha ha.” Tiêu Nhân nhếch miệng ngượng ngùng cười, hình như có hơi hạ thấp trình độ của người ta.

Trải qua một ngày náo nhiệt, là một khởi đầu tốt, hai người đã tìm được cách ở chung vui vẻ với nhau.

Lúc Tiêu Nhân luyện kiếm, Vũ Văn Quyết sẽ ở gần bên nghỉ ngơi nhìn xem; Khi Tiêu Nhân nghỉ ngơi, nếu Vũ Văn Quyết không có việc bận sẽ đánh cờ với hắn, hoặc là Tiêu Nhân tự mình cầm sách nghiên cứu, mò mẫm đối lập chữ giản thể với chữ phồn thể, mà Vũ Văn Quyết thì nghiêm túc đứng đắn đọc sách.

Những ngày vui vẻ rồi cũng phải trôi qua, phục thiên kết thúc, nhiệt độ không khí ngày càng trở nên mát mẻ. (Phục thiên: tháng nóng nhất trong mùa hè).

Phần eo của Tiêu Nhân đã khỏi hẳn, lúc này hắn chỉ cần không quá vận động đụng đến chỗ bị trật là được, còn hoạt động mạnh, di chuyển mang vác vật nặng gì đó thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Hôm nay Vũ Văn Quyết ăn cơm chiều cùng với Tiêu Nhân xong, ai nấy đều tự trở về phòng.

Vũ Văn Quyết ngồi xếp bằng trên giường trong phòng ngủ, bắt đầu tu tập nội công tâm pháp của mình.

Vẻ mặt của Vũ Văn Quyết thư thái, biểu tình yên tĩnh an lành, không ai có thể tưởng được nội kình trong cơ thể hắn lúc này bùng nổ như sóng dữ, tựa như đàn ngựa thoát cương.

Vũ Văn Quyết tự nhiên đã quen việc đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như thế này, không chút nào kích động. Hắn cố gắng khống chế cổ nội lực mạnh mẽ kia, không cho nó thoát khỏi đường đi, phá tan kinh mạch.

Loại hiện tượng này chính là điểm đặc thù của Cửu Minh thần công. Khi luyện đến đỉnh cao mỗi tầng, nội lực sẽ mạnh mẽ như vậy, nhất định phải đột phá tầng tiếp theo mới có thể khiến nội lực yên ổn trở lại, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma, nổ tan xác mà chết. Bị đặc tính này thúc giục, người chăm chỉ cần cù tự nhiên sẽ tiến bộ nhanh chóng, kẻ lười biếng cũng vì bị uy hiếp tính mạng mà rèn luyện không ngừng.

Cho nên, mỗi một thế hệ Minh giáo giáo chủ khi lựa chọn đề đệ đều phải xem cốt cách, kinh mạch rộng lớn, ngộ tính cao mới được, bằng không chỉ là lãng phí tính mạng mà thôi.

Thiên phú và ngộ tính của Vũ Văn Quyết đều rất tốt. Năm đó Vũ Văn Sí ra ngoài du lịch nhặt được Vũ Văn Quyết, khi ấy Vũ Văn Quyết đã bốn tuổi, là khoảng thời gian ký ức mơ hồ nửa nhớ nửa quên.

Vũ Văn Quyết nhớ rõ, lúc hắn còn nhỏ cũng có mẫu thân ôn nhu, cùng với phụ thân, nhưng không nhớ chuyện gì trọng đại đã xảy ra, và tại sao hắn lại lưu lạc bên ngoài.

Đôi khi hắn sẽ nghĩ nghĩ, nếu hắn không bị tách khỏi phụ mẫu, thì nay hắn sẽ ra sao.

Mà hiện tại hắn gánh vác trọng trách một giáo, lại có sư phụ nghiêm khắc như cha, cũng không có gì bất mãn. Đương nhiên, nếu có thể tìm được thân thế của mình thì càng tốt.

Những suy nghĩ hỗn loạn bất tri bất giác tuôn trào trong đầu Vũ Văn Quyết, sau đó hắn giật mình, nhanh chóng bài trừ tạp niệm, chú tâm tiến vào trạng thái nhập định.

Hai canh giờ trôi qua, Vũ Văn Quyết vận công hoàn tất, thu công, mở mắt.

Hắn tiếc hận thở dài, tối nay lại không có đột phá.

Hắn đã dừng lại tại tầng thứ sáu của Cửu Minh thần công hơn hai năm, mặc dù sư phụ liên tục khích lệ, bảo hắn không cần sốt ruột, bản thân Vũ Văn Quyết lại không muốn chậm chạp bước đi từng bước.

Hắn có cảm giác nôn nóng sốt ruột.

Bởi vì Vũ Văn Quyết có thiên tư xuất chúng, tiến cảnh nhanh chóng, cho nên Vũ Văn Sí từ sớm đã giao cho hắn chức trách giáo chủ, còn bản thân thì bế quan nỗ lực đột phá tầng thứ chín.

Vũ Văn Sí rất lạc quan, hắn thường nói nếu không tin bản thân mình có thể thành công, như vậy chắc chắn sẽ không thể thành công, hắn tin rằng hắn nhất định sẽ thành công.

Đặt ra mục tiêu là việc rất quan trọng, Vũ Văn Quyết tán đồng điểm này, nhưng hắn lại cảm giác sư phụ quá mức lạc quan tự tin.

Đêm nay trăng tròn, ánh trăng tràn ngập chiếu rọi đình viện u u, tĩnh lặng, đầy mỹ cảm.

Xét thời gian đã đến lúc nghỉ ngơi, nhưng Vũ Văn Quyết lại sốt ruột, hắn đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, mong muốn bình phục tâm tình của mình.

Sau khi đứng thật lâu, Vũ Văn Quyết vừa định đi ngủ, liền có một bóng đen vọt vào.

Hắc y nhân là nam tử, hắn quỳ một gối, hai tay dâng lên một ống trúc nho nhỏ: “Thiếu thủ, tin khẩn từ tổng giáo!”

Vũ Văn Quyết cả kinh, tập trung nhìn, quả thật trên ống trúc nhỏ có vẽ một vòng sơn tinh tế màu đỏ.

Vũ Văn Quyết ổn định tâm thần, vững vàng tiếp nhận ống trúc, mở ra, cầm một cuộn giấy nhỏ từ bên trong ra.

Hắn đến gần ngọn nến, bày ra nhìn: Giáo chủ tẩu hỏa nhập ma, về gấp! Cố Lưu.

Trái tim Vũ Văn Quyết đập “thình thịch” một tiếng, nhất thời trước mắt hắn trắng xóa một mảnh. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được cái gì.

Hắn không tìm được cha mẹ, có thể nói sư phụ là người thân duy nhất của hắn. Nay Vũ Văn Sí gặp nguy, hắn không biết phải làm như thế nào.

Một lát sau Vũ Văn Quyết mới dần bình tĩnh trở lại.

Hắn hít sâu một hơi, nói với hắc y nam tử vẫn im lặng quỳ trên mặt đất: “Lập tức chuẩn bị ngựa, suốt đêm chạy về tổng giáo!”

“Vâng!” Hắc y nam tử tuân lệnh mà đi.

Vũ Văn Quyết ngồi trên ghế, chống đầu.

Hắn đã sớm đoán trước sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi ngày này thật sự đến, dù cho đã suy nghĩ tính toán bao nhiêu lần trong lòng, lúc này vẫn là quên sạch sẽ.

Vũ Văn Quyết chỉ nghĩ đến một điều, đó là người thân duy nhất của hắn sắp rời khỏi hắn.

Tẩu hỏa nhập ma tại tầng thứ tám của Cửu Minh thần công là không thể cứu, cũng không có cách nào cứu, không ai có thể cứu.

Vũ Văn Sí chăm chỉ, cố chấp đột phá tầng thứ chín như vậy, làm sao không phải vì Vũ Văn Quyết quá mức vĩ đại, quá mức đáng tin cậy, khiến hắn không còn gì để lo, không cần phải quản chuyện gì nữa.

Đôi khi, Vũ Văn Quyết cũng giận việc Vũ Văn Sí tín nhiệm hắn mà bỏ mặc tất cả.

Hai người đều biết sẽ có ngày này, chẳng qua Vũ Văn Quyết không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy.

Ngay khi tin tức được xác định, nỗi phiền táo sốt ruột trong lòng hắn lập tức biến mất, biết kết quả không thể vãn hồi, hắn ngược lại có thể càng thêm bình tĩnh mà làm việc.

Vũ Văn Quyết đi đến trước bàn, nâng bút lưu lại một phong thư cho Tiêu Nhân, nội dung tóm gọn là: Hắn cùng với Tiêu Nhân vừa gặp như đã quen từ lâu, hai người ở chung mấy ngày này thật là khó quên. Nay trong nhà hắn có chuyện khẩn cấp, cần phải gấp rút lên đường suốt đêm, không kịp tận mặt nói lời từ biệt với Tiêu Nhân, mong Tiêu Nhân thứ lỗi. Ngày sau nếu như có thời gian, hắn nhất định sẽ mời Tiêu Nhân đến nhà làm khách, hoặc là trùng hợp gặp lại nhau trên giang hồ sẽ sảng khoái uống một phen vân vân.

Vũ Văn Quyết tinh tế nhìn nhìn, những gì cần nói đã nói rõ, những gì không nên nói cũng không để lộ chữ nào. Hắn dán phong thư, kêu nha hoàn gác đêm trong viện, bảo nàng sáng mai giao cho Tiêu Nhân.

Vũ Văn Quyết vào nhà lấy một cái áo choàng đùng để chắn gió khi đi đêm, liền ra chuồng ngựa.

Chuồng ngựa không ở trong sơn trang, mà ở một viện tử riêng biệt bên ngoài, cho nên trong khoảng thời gian này Tiêu Nhân toàn ru rú bên trong cũng không biết nơi này còn có một chuồng ngựa.

Vũ Văn Quyết cưỡi lên con hãn huyết bảo mã của hắn, đằng sau có ba mươi hắc y nhân hư hư ảo ảo cưỡi hảo mã đuổi theo. (Hình minh họa con hãn huyết, nghe đồn nó là thiên lý mã ngày chạy ngàn dặm í a).

“Thiếu chủ, người đã đến đủ.” Hắc y nhân giục ngựa đến gần Vũ Văn Quyết, cung kính nói.

“Ừm.” Vũ Văn Quyết gật gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía quản sự – người bị kinh động tỉnh ngủ, “Ngươi lại đây, ta có vài câu cần phân phó.”

“Thiếu chủ.” Quản sự đi đến, hơi khiêm tốn cúi lưng, “Thỉnh ngài phân phó.”

“Tiêu công tử làm khách ở đây là bằng hữu của ta, ngươi phải hầu hạ tỉ mỉ, nếu sau này ta biết ngươi có nửa điểm sai lầm, cẩn thận đầu của ngươi!” Ngữ khí của Vũ Văn Quyết thản nhiên, lại không chút nào che giấu sát khí ẩn trong đó.

Quản sự bị dọa run run, hắn tập trung, cẩn thận trả lời: “Chúng tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực!”

“Ừm.” Vũ Văn Quyết gật gật đầu, kéo cương đổi hướng, đá vào bụng ngựa, giục ngựa mà đi. Phía sau hắn, hơn ba mươi hắc y nhân cưỡi ngựa nối đuôi nhau đuổi theo, từng trận vó ngựa nện trên mặt đất tựa như sấm sét.

Thấy bọn họ đi xa quản sự mới dám đưa tay lau mồ hôi.

Vị thiếu chủ này, bình thường quản sự cũng chỉ là nghe người ta nói mà thôi, những năm gần đây mới tiếp đãi lần đầu. Mấy ngày qua thấy hắn tao nhã, đối đãi với Tiêu công tử lại hòa thuận vui vẻ, còn thật tưởng hắn dễ gần.

Mãi đến giờ phút này sát khí đập vào mặt, quản sự mới hiểu ra, bên dưới vẻ ngoài đó vẫn là một vị Ma giáo thiếu chủ hành sự không hề kiêng kỵ.

Vũ Văn Quyết dọc theo con đường nhỏ trong núi, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi của Thanh Tuyền sơn trang. Hắn quay đầu nhìn lại.

Một bóng đen giữa những ngọn núi trùng điệp, đó chính là sơn trang.

Vũ Văn Quyết thoáng nhìn lại lần cuối nơi hắn đã trải qua những ngày vui vẻ thoải mái, trong lòng thầm nói lời từ biệt với bằng hữu. Hắn xoay người, khuôn mặt dần dần bị sát khí bao phủ.

Đến đây đi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, những lão bất tử đó cứ việc đến đây! Ai dám đến hắn liền tiễn người đó lên đường làm bạn với sư phụ ——!

—–

Ami: Yoolo~ Boss Quyết bắt đầu quá trình hắc hóa, thỉnh chớ làm phiền~

5 comments on “Xuyên việt chi Bức ác thành thánh ~ Chương 36

  1. My god =O= hôm qua mới có chương 35, hôm nay liền có 36 rồi @@ thì ra là một ngày một chương @@ vậy thì chỉ cần hai ba tháng là hoàn thôi ( ta có lọt hố vài nhà rồi, nhà nàng là làm tốc độ nhất đó, mấy nhà khác ít nhất hai ba ngày một chương ni ! )
    P/s: tks nàng đã dịch

    • Tại dạo này được nghỉ không có gì làm nên mới vậy, chứ mấy bữa nữa đi học lại chắc tốc độ sẽ giảm dần đều (ಥ⌣ಥ).
      Mà tháng sau mình còn phải đi học cái quân sự quốc phòng gì gì nữa, nên trong khoảng thời gian đó có thể sẽ tạm delay, chờ khi nào về nhà mới làm tiếp (hêm dám đem laptop ra ngoài ý edit /v\).

  2. lần này thì đề nghị bợn tiểu Nhân giam chồng ở nhà đừng cho ra ngoài tạo nghiệt ~~
    mà thu hai phu phu nhà họ cứ xây 1 căn nhà ở trong đó khanh khanh ta ta đi cho thiên hạ bớt khổ ~ (cho chúng hủ ta hét khổ lun ~~)

Gửi phản hồi cho Mạc Tuyết Hủy trả lời