Xuyên việt chi Bức ác thành thánh ~ Chương 37

Chương 37: Làm thế nào mới cày được hảo cảm độ của hệ thống? Đó là một vấn đề.

—–

Hôm nay Tiêu Nhân đi ngủ không sớm lắm, hắn nằm trên giường vật lộn với hệ thống.

Từ khi bị hệ thống Thiên Đạo troll một lần vụ rút thưởng, Tiêu Nhân không thể tiếp tục phớt lờ chẳng quan tâm tới nó như trước.

Mặc dù hắn khuất phục trước dâm uy của Thiên Đạo, suốt ngày cứ phải tìm việc tốt mà làm, không phiền chán cũng không ghét bỏ, hoàn toàn xem như làm việc lĩnh lương, hắn cày điểm nhân phẩm để đổi lấy thù lao từ Thiên Đạo.

Cho nên, từ lần đầu tiên biết hệ thống có mục điểm hảo cảm, hắn cũng không quá để tâm tới nó, bực bội không nhìn. Ngươi ghét ta thì cứ ghét, ta cũng chẳng thèm lấy lòng ngươi.

Kết quả vẫn là ma cao một thước, đạo cao một trượng, quả nhiên cuối cùng hắn vẫn bị hệ thống hung hăng đùa bỡn.

Xem ra không thể không giải quyết vụ hảo cảm độ của hệ thống.

Gần đây mỗi đêm trước khi đi ngủ Tiêu Nhân đều sẽ mở hệ thống Thiên Đạo lên. Hắn đã thử kể chuyện cười cho hệ thống nghe, dùng cảm tình để rung động nó, nói chuyện phiếm, khiêu khích, mắng chửi, đe dọa, dụ dỗ, thậm chí cuối cùng không thể không lăn lộn làm nũng…

Nhưng mà hệ thống Thiên Đạo vẫn hờ hững như trước.

Suốt một tháng, mỗi ngày trước khi ngủ Tiêu Nhân nhất định sẽ trích ra chút thời gian để thúc đẩy cảm tình với hệ thống, nhưng dù hắn đã làm đủ các kiểu, hảo cảm độ của hệ thống vẫn kiên trì bất khuất nghẹn tại -49860 điểm không hề nhúc nhích.

Xem ra thúc đẩy cảm tình không ăn thua.

Trong bóng đêm, Tiêu Nhân nhìn chằm chằm vào cái màn giường mà suy tư.

Làm thế nào mới cày được hảo cảm độ của hệ thống? Đó là một vấn đề.

Chừng nào còn chưa giải quyết vụ này, chừng đó hắn còn có thể bị hệ thống ém thông tin không thông báo, xong việc rồi mới nhắc thì được tích sự gì, đồ ăn nguội lạnh, thiếu nữ đều đã đi lấy chồng.

Sau đó hắn bắt đầu hồi tưởng lại mỗi một lần mặt bảng của hệ thống thay đổi, biến hóa. Hắn không có chú ý nhiều đến hảo cảm độ, nhưng hiện tại hắn cũng còn nhớ rõ hảo cảm độ lần đầu tiên rút thưởng hình như là hơn -5 vạn.

Mà bây giờ là hơn -4 vạn. Chúng nó thay đổi khi nào, và làm thế nào phát sinh trong lúc hắn không chú ý.

Tiêu Nhân vốn không có nhiều kiên nhẫn, nhưng vẫn cố gắng bắt đầu xem xét từng cái một.

So với mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết, hệ thống mà Thiên Đạo cho hắn đơn giản cực kỳ, thậm chí có thể nói là đơn sơ.

Vài hạng mục ít ỏi đếm tới đếm lui cũng chẳng hơn một bàn tay, có vài cái không biết hắn mày mò kiểu gì mà nhảy ra, giống như hảo cảm độ này này.

Tính danh, tuổi tác, thân phận, danh vọng, điểm nhân phẩm. Hảo cảm độ vẫn là hạng mục ẩn, hắn không chọt nó sẽ không xuất hiện.

Mà gần đây bởi vì hắn học “Kiếm pháp cơ sở”, phía dưới cùng lại xuất hiện thêm một chi nhánh mới —— võ học.

Nhấn mở phần võ học, bên trong chỉ có một cái Kiếm pháp cơ sở. Các kiếm chiêu hắn đã học được xếp theo hàng, mỗi hàng một chiêu; phía sau là thanh tiến độ, dựa theo số lần hắn luyện tập mà nó sẽ chầm chậm tăng trưởng.

Hắn cũng không biết mấy cái thanh tiến độ này để làm chi, tiến độ đầy rồi lại có biến hóa gì; cũng có thể Thiên Đạo nhỏ mọn, đầy rồi cũng chẳng có chuyện gì xảy ra!

Tiêu Nhân nhìn đi nhìn lại, quyến luyến bịn rịn đóng chi nhánh võ học, trở lại mặt bảng phía trước, tiếp tục nghiên cứu mấy hạng mục khác.

Tính danh tuổi tác có thể cho qua, dù sao cũng không có khả năng cải danh đổi họ, tuổi cũng chỉ có thể tăng thêm chứ không giảm xuống được, chắc không có gì liên quan.

Mà mục thân phận, Tiêu Nhân xem xét, có vẻ cũng không dính dáng gì mấy với hảo cảm độ của hệ thống, bởi vì mục này tùy theo hắn mà biến hóa thay đổi.

Vậy chỉ còn lại hai cái: danh vọng, cùng với điểm nhân phẩm.

Danh vọng liên quan gì tới hảo cảm độ? Điểm nhân phẩm còn có khả năng hơn.

Vì vậy Tiêu Nhân liền tập trung chú ý phần điểm nhân phẩm. Hai cái đều là con số, rất có khả năng chúng nó có quan hệ với nhau.

Chẳng lẽ là dùng điểm nhân phẩm để triệt tiêu số âm của hảo cảm độ?

Tiêu Nhân chợt lóe suy nghĩ, bắt đầu dùng ý thức chọt tới chọt lui chỗ hảo cảm độ, muốn tìm xem có nút nào giảm điểm nhân phẩm tăng hảo cảm độ không. Giống như có trò chơi nào đó, điểm kinh nghiệm đều là tích góp, phải nhấn nút mới có thể thăng cấp ấy.

Đáng tiếc, không có.

Tiêu Nhân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dùng sức chọt, chọt muốn nát luôn rồi mà nó vẫn trơ trơ không phản ứng.

“Cái này cũng không phải cái kia cũng không phải! Ngươi có phải là hàng dỏm không đó? Sao xuất xưởng mà không có hướng dẫn sử dụng?!” Tiêu Nhân phẫn hận vươn hai tay, giơ ngón giữa, bày tỏ sự bất mãn với Thiên Đạo.

Hệ thống không phản ứng.

Tiêu Nhân ủ rũ, tiếp tục thử.

Hắn bắt đầu chọt lần lượt từng cái, chọt tính danh chọt thân phận, cuối cùng chọt tới danh vọng.

Lập tức, bên dưới danh vọng hiện ra một thanh nằm ngang.

Tiêu Nhân cả kinh, nhất thời từ trên giường bật người dậy.

Không phải hắn hoa mắt, là thật xuất hiện thêm một thanh tiến độ!

Beep nó!!! Cuối cùng hắn cũng tìm được.

Tiêu Nhân chăm chú nhìn, quả nhiên, thanh tiến độ này chính là thứ có liên quan tới hảo cảm độ.

Tiêu Nhân nhớ rõ lúc ban đầu khi bị hệ thống đùa một cú hắn cũng từng chọt hết sạch mấy cái hạng mục trong này, nhưng mà lúc đó danh vọng không có phản ứng gì.

Khi hắn nhìn nhìn thanh tiến độ bên dưới danh vọng, không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng nó cũng chịu giải thích: điểm nhân phẩm đổi thành điểm danh vọng theo một tỉ lệ nhất định; các sự kiện giang hồ hắn tham gia cũng sẽ được đánh giá để thưởng danh vọng; mà thưởng cho bao nhiêu thì hệ thống sẽ không thông báo, điểm mỗi lần đánh giá cũng không cố định.

Gia tăng điểm danh vọng cũng sẽ gia tăng hảo cảm độ của hệ thống.

Cơ chế ngầm! Tiêu Nhân nghiến răng nghiến lợi.

Này chẳng phải là nói, muốn cho bao nhiêu hoàn toàn do Thiên Đạo quyết định, hắn căn bản không tìm ra được quy luật, làm thế nào tập trung mà cày?

Tiêu Nhân không ngờ tăng hảo cảm độ lại phiền toái như vậy.

Tiêu Nhân tỉ mỉ nghĩ nghĩ, ngược lại chậm rãi hiểu được dụng ý của Thiên Đạo.

Hắn đến đây để giúp Thiên Đạo tuyên dương thiện, bảo vệ thiện, nếu làm việc thiện dương thiện danh, như vậy nhất định sẽ có danh vọng tốt, danh vọng càng lớn tự nhiên sẽ càng có lực ảnh hưởng.

Đời trước hắn vì buôn bán thuốc phiện mới bị Thiên Đạo chán ghét, như vậy hắn làm mấy việc thiện này cũng chỉ là để lấy lòng Thiên Đạo, tẩy trừ tội ác; hệ thống chính là hóa thân của Thiên Đạo, lấy lòng Thiên Đạo, tự nhiên hảo cảm độ của hệ thống cũng sẽ gia tăng.

Tìm được mối quan hệ của chúng nó, tự nhiên có thể hiểu được ba hạng mục này liên quan với nhau như thế nào.

Tích lũy điểm nhân phẩm sẽ nâng cao danh vọng, nâng cao danh vọng sẽ gia tăng độ hảo cảm.

Tiêu Nhân thoát khỏi phiền não, lăn vào ổ chăn.

Biết biện pháp thì dễ làm, rốt cục căn nguyên vẫn là điểm nhân phẩm.

Hắn cũng không dám trông cậy vào sự kiện giang hồ, chỉ mỗi một Đỗ Cảnh Thiên đã đủ khiến hắn thiếu chút nữa toi mạng.

Tiêu Nhân lười biếng duỗi lưng, cuối cùng cũng giải quyết xong một mối nghi trong lòng.

Vẫn là phải đi cày điểm nhân phẩm.

Cày nhân phẩm? Tiêu Nhân khó chịu. Không còn mục rút thưởng nữa, sao hắn lại còn phải đi cày nhân phẩm chứ.

Tiêu Nhân trở mình, rất nhanh lờ mờ buồn ngủ, sau đó hắn bắt đầu loáng thoáng bất an. Thiên Đạo không thể nào để hắn sống thoải mái đơn giản như vậy, nói không chừng lúc nào đó còn có thể đùa hắn một cú. Không được, hắn không thể ngồi chờ chết, vì để sau này được sống yên ổn, phải cày cho hảo cảm độ thành số dương mới dược.

Ít nhất cũng phải cày thành không điểm!

Buổi sáng Tiêu Nhân thức dậy, tiếp nhận phong thư Vũ Văn Quyết tự tay viết từ quản sự, mới biết vị bằng hữu này của hắn đã rời khỏi từ tối hôm qua!

Chủ nhân đều đi, không biết khi nào trở về, sao hắn còn có thể dày mặt ở lại đây. Vừa lúc tối qua hắn đã quyết định muốn ra ngoài cày điểm nhân phẩm, cày cho hảo cảm độ thành số dương.

“Nếu A Quyết đã đi, ta cũng không làm phiền.” Tiêu Nhân hạ quyết tâm, dù sao cũng vừa lúc, hôm nay hắn cũng đi thôi.

“Tiêu công tử, chẳng lẽ chúng tiểu nhân chiêu đãi không chu toàn?” Quản sự nghe xong hoảng sợ vô cùng.

Đêm qua vừa mới bị thiếu chủ đe dọa lấy đầu, hôm sau khách quý liền muốn đi, này không phải muốn hắn chết sao?

“Không phải.” Tiêu Nhân chẳng hiểu gì nhìn quản sự trắng bệch cả mặt, “Ta tới đây làm khách dưỡng thương, là vì đáp ứng lời mời của A Quyết, nay hắn có chuyện rời đi, mà thương thế ta cũng đã hoàn toàn khỏi hẳn, tự nhiên nên cáo từ.”

“Tiêu công tử có việc phải làm?” Quản sự càng thêm khiêm tốn cúi lưng.

“Việc thì không có, nhưng ta cũng đâu thể ở mãi trong này a?” Tiêu Nhân hồ nghi nhìn quản sự, chuyện gì đây, bộ chỗ này thành hắc điếm sao, đến được đi không được? (Hắc điếm: quán trọ lừa đảo).

Nếu không phải lúc Vũ Văn Quyết không ở đây vị quản sự này rất là chiếu cố hắn, hắn đã sớm không khách khí.

Lão tử muốn đi, ngươi không cho đi là thế nào?

“Nếu Tiêu công tử không có việc gì, tạm ở lại tại Thanh Tuyền sơn trang không phải càng tốt sao. Cảnh sắc mùa thu của Thanh Tuyền sơn trang tuy không bằng mùa hè, nhưng đến mùa đông tuyết rơi trắng xóa một mảnh, cũng có chút mỹ cảnh. Đợi cho năm sau xuân về hoa nở, chim hót hoa thơm, Tiêu công tử lại rời đi cũng không muộn a.” Quản sự vặn vẹo da mặt dày, lộ ra một nụ cười nịnh nọt.

Tiêu Nhân bình tĩnh nhìn nhìn hắn, sau đó liền xoay người cất bước, trực tiếp muốn đi thu thập hành lý.

Quản sự khẩn trương, nhào qua ôm đùi hắn, cầu xin nói: “Tiêu công tử, van cầu ngươi đừng đi, ít nhất hôm nay đừng có đi!”

“Như thế nào?” Tiêu Nhân bực bội hỏi: “Thiếu chủ nhà ngươi bảo ngươi đối đãi khách nhân như vậy à?”

“Thật có lỗi! Tiêu công tử, đều là tiểu nhân lỗ mãng! Nhưng mà, nhưng mà, nếu hôm nay ngài cứ vậy mà đi, cái đầu của tiểu nhân không được bảo đảm a!” Quản sự vừa thấy chiến thuật ôm đùi không có tác dụng, lại bắt đầu kể khổ.

“Ta đi hay không liên quan gì tới đầu ngươi?” Tiêu Nhân nghe hắn nói vậy, ngược lại là dừng bước.

Quản sự này cũng thật có bản lĩnh, hắn giữ chặt chân Tiêu Nhân, Tiêu Nhân muốn đá cũng không đá được; một người sống to đùng như vậy, Tiêu Nhân cũng chẳng có sức kéo đi.

“Ngày hôm qua chủ nhân nhà ta phân phó, phải chiêu đãi Tiêu công tử chu toàn, không thể có chút sai lầm chậm trễ, bằng không chủ nhân nhà ta liền lấy đầu ta tạ tội Tiêu công tử.”

“Ta đi là việc của ta có liên quan gì đến ngươi, với cả, A Quyết nhất định là chỉ nói nói vậy thôi, hù ngươi chút ấy mà.” Tiêu Nhân không tán đồng, mấy kiểu như làm việc không tốt liền toi mạng a, đẹp mặt a gì đó, lúc hắn làm đầu mục cũng hay nói như vậy với đám tiểu đệ. Đều là sấm to mưa nhỏ, dù có xảy ra vấn đề, chẳng lẽ hắn lại giết người thật sao chứ?

Nhưng mà Vũ Văn Quyết là thật sự sẽ giết người.

Quản sự đau khổ trong lòng, không có cách nào nói rõ, vị thiếu giáo chủ này của bọn họ đã nói một thì không có hai, tuyệt đối không nhìn cảm tình, cơ bản cũng không nói dối, nói muốn đầu hắn tức là thật sự muốn đầu hắn.

Nếu nói, trước ngày hôm qua, hắn cũng có thể cho rằng thiếu giáo chủ không có khả năng thật sự xử lý hắn, nhưng mà sau khi bị ánh mắt tràn ngập sát khí kia liếc một cái, hắn đã hiểu ra Vũ Văn Quyết tuyệt đối là nói thật.

Vũ Văn Quyết đã bày ra thái độ thiếu giáo chủ, liền tuyệt đối sẽ không cho phép người khác bôi nhọ hắn.

“Mặc kệ chủ nhân nhà ta có phải hù dọa tiểu nhân hay không, hắn vừa mới đi ngài lại cũng chào từ biệt, dù không liên quan tới ta, ta cũng nhất định phải chịu trách phạt, van cầu ngài ít nhất không cần đi hôm nay.” Quản sự đau khổ thỉnh cầu.

Tiêu Nhân nghe hắn nói xong, vị quản sự này hầu hạ cơm nước quần áo chỗ ở cho hắn cái gì cũng vô cùng tỉ mỉ, không có công lao cũng có khổ lao, thôi kệ, vẫn là đừng hại hắn bị trách phạt.

“Vậy ta sẽ ở thêm hai ngày.” Tiêu Nhân nói.

“Cám ơn ngài! Tiêu công tử!” Quản sự mừng như điên.

Tiêu Nhân bất đắc dĩ. Quản sự có hai ngày giảm xóc, vội vã thả ra bồ câu đưa tin về tổng giáo, báo cáo việc Tiêu Nhân muốn đi.

Vũ Văn Quyết vừa mới trở lại tổng giáo liền nhận được bồ câu đưa tin, sau đó hồi âm, đã biết, bảo quản gia sắp xếp an bài.

An bài cái gì? Tới ngày ra đi Tiêu Nhân mới biết.

Vũ Văn Quyết chuẩn bị lộ phí cho hắn, còn đưa hắn một con ngựa.

“Lộ phí gì đó ta còn có, ngựa ta không biết cưỡi, ngươi lấy về hết đi.” Tiêu Nhân thật không phải muốn đả kích quản sự, nhưng mà hắn không muốn đến nhà bằng hữu làm khách ra về còn đóng gói đồ mang đi.

“Những thứ này đều là một mảnh tâm ý của thiếu chủ, mong Tiêu công tử đừng chối từ.” Quản sự nói.

Sao mấy đại gia cổ đại cứ hễ cái là lại đưa tiền a?

Tiêu Nhân thật đúng là không quen.

Quản sự nhất quyết không tha, muốn hắn nhận lấy, Tiêu Nhân chuyển chuyển mắt, nói: “Như vầy đi, ta không quá cần mấy thứ này, ngươi nghe ta phân phó, chuẩn bị vài thứ khác.”

Bởi vì chuẩn bị mấy thứ kia, Tiêu Nhân ở lại thêm một ngày, tới khi đi rốt cục quản sự cũng cho đi.

“Ai u, lần sau không đi làm khách nhà mấy đại gia như này nữa.” Tiêu Nhân vốn đang tính đi Hồ gia bảo ở quan ngoại để kiến thức một phen thảo nguyên phong tình, nay trực tiếp từ bỏ ý định. Hắn đoán được, loại tình huống này rất có thể sẽ lại trình diễn thêm lần nữa.

Tiêu Nhân không cần người đưa tiễn, mang Bách nạp bao, đeo Khi Sương kiếm bên hông, một thân một mình lên đường.

Hắn đi bộ, không nhanh không chậm hành tẩu trên quan đạo. Khi đi ngang qua một sơn cốc, đột nhiên bị một nam nhân từ phía sau xông lên giữ chặt cổ, một thanh chủy thủ lạnh băng băng trực tiếp kề sát động mạnh chủ của hắn.

“Tiểu tử, đừng nhúc nhích! Coi chừng chủy thủ của gia gia không có mắt!” Nam nhân kia âm độc nói.

Tiêu Nhân căng thẳng trong lòng, tim đập điên cuồng.

Lão bất tử Thiên Đạo, này lại là vụ gì nữa đây?

—–

Ami: (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚~

4 comments on “Xuyên việt chi Bức ác thành thánh ~ Chương 37

  1. mới ra ngoài đã hút phiền toái , bợn thiệt là cái nam châm phiền toái à ^^~ .
    huhu, mai lại đi làm ,chúc các nàng 1 tuần mới vui vẻ và tràn đầy sinh khí (đừng có như ta lết tới cty nha ~)

  2. Oa~ nói thiệt thì tiểu công lo cho tiểu Nhân chu toàn thế mà lại bị cho là phiền , thật tội nghiệp ( Hảo Hảo thông cảm – ing ~ ).
    Mong Anh cố gắng hơn nữa để mau mau cưới vợ về nha , chứ với tốc độ như vậy e rằng tới chương cuối Anh mới rước tiểu Nhân về dinh quá ( chúng hủ gào khóc )
    Khụ, thành thật mà nói khi đọc chương này ta cảm thấy hình như có mùi hint nồng nặc giữa Thiên Đạo và tiểu Nhân =]] bắt đầu từ câu ” Mặc dù hắn khuất phục trước dâm uy của Thiên Đạo … “. =]] không biết có ai bại hoại giống ta mà bóp méo tình cảm trong sáng của hai nhân vật này không?
    P/s: Tks nàng đã dịch

Emoticons: ( •̀ω•́ )σ | ( ಠ ಠ ) | (´Д`) | (ノಠ益ಠ)ノ | (ಥ⌣ಥ) | (ÒωÓ) | (,,◕ ⋏ ◕,,) | ლಠ益ಠ)ლ | ヾ(@゜∇゜@)ノ | ₍₍ ◝(・ω・)◟ ⁾⁾ | (ノÒωÓ)ノ | ~(‾▿‾~) | (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚ | (;*´Д`)ノ | ヘ(;´Д`ヘ) |(*´▽`*)

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s