Thiên Toán ~ Phiên ngoại • Đêm Xuân

[Quyển 7] — Chiết Hoa Tái Tửu Bất Tu Quy
Phiên ngoại • Đêm Xuân

***

Như vậy, chính là cả một đời

———————

Công nguyên năm 976, vị hoàng đế thứ hai của Đại Tống – Triệu Quang Nghĩa đăng cơ, lấy niên hiệu là Thái Bình Hưng Quốc.

Niên hiệu này cũng đã mở ra hơn trăm năm hưng thịnh và phồn vinh cho Tống triều, văn hóa nghệ thuật và khoa học của thời đại này mãi cho đến mấy ngàn năm sau vẫn giống như sao sáng lấp lánh trên bầu trời, dẫn lối cho hậu thế.

Công nguyên năm 977, mười lăm tháng giêng.

Đây là năm thứ hai sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, cũng là lễ hội nguyên tiêu đầu tiên sau khi hắn lên ngôi.

Ở tại một khu phố, các loại hoa đăng đủ mọi màu sắc được bài trí khắp nơi, sáng rực tựa như ban ngày, chiếu rọi thẳng vào trong tâm của mỗi người.

Trong thành Biện Kinh, toàn bộ nam nam nữ nữ đều đổ dồn ra đường, ngắm trăng, ngắm đèn, hẹn hò, giải câu đối, nơi nào cũng vô cùng ồn ào náo nhiệt, nơi nào cũng tràn ngập những khuôn mặt tươi cười.

Trầm Dung Dương thực sự cảm thấy rất may mắn bởi vì mình đã được đặt chân tới thời đại này, có thể tự mình chứng kiến số mệnh chìm nổi của quốc gia này, cảm thụ được sức sống và sự mới mẻ của thời kỳ phồn vinh.

“Đang cười cái gì?” Người bên cạnh hỏi.

“Thà làm khuyển thái bình, chớ làm người loạn thế, ta cười bởi vì bản thân mình sinh muộn hơn mười năm, không thể chứng kiến hình ảnh thái tổ hoàng đế giương roi giục ngực, khoác hoàng bào.”

Luân ỷ được đẩy chầm chậm về phía trước, hai người một trước một sau, xen lẫn ở trong đoàn người đông đúc lại càng dễ khiến người khác chú ý.

Rất nhiều thiếu nữ chưa gả đều nháy mắt đưa tình với Lục Đình Tiêu, nhưng hắn chỉ làm như không thấy.

“Nếu ngươi sinh sớm hơn mười năm, nói không chừng so với cái người tên là Triệu Phổ[1] kia càng xuất sắc hơn gấp nhiều lần.”

Lục Đình Tiêu vẫn luôn cho rằng, mặc dù hai chân của người này không thể di chuyển, nhưng cũng có thể tự dựa vào chính bản thân mình để gầy dựng cơ nghiệp.

Như Ý lâu chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Làm một người giang hồ tầm thường, thực sự là quá ủy khuất cho y.

Trầm Dung Dương cười mỉm.

“Dẫu có vinh hoa phú quý đầy người, cũng không bì được so với có ngươi ở bên cạnh.”

Đối phương không nói gì nữa, trong mắt lại chứa đầy ý cười.

Hai người dạo qua vài con phố, nhìn thấy phía trước có một quầy hàng bán đồ ăn vặt liền đi qua đó, gọi hai chén bánh trôi nước đậu phộng.

Bánh trôi trắng mịn mềm dẻo như bạch ngọc, vừa cắn một cái, trong miệng đã tràn ngập mùi vị đậu phộng.

Thứ ngọt hơn so với bánh trôi, có lẽ chính là lòng người.

Sinh ý của quầy bánh trôi hôm nay đặc biệt tốt, lão bản vui vẻ, tinh thần cũng sảng khoái hơn, cười giống hệt như phật Di Lặc.

Trầm Dung Dương nâng mắt, nhìn thấy trong tay của vài đôi nam nữ đi ngang qua bên cạnh có cầm vài tờ giấy, vẻ mặt hoặc vui sướng, hoặc giống như có điều suy nghĩ.

Tâm niệm khẽ động, không khỏi cười nói: “Lát nữa chúng ta cũng đi xin xăm đi.”

“Ngươi tin những việc này từ bao giờ?”

Tuy Lục Đình Tiêu nói như vậy, nhưng lại không hề có ý phản bác, cho dù người bên cạnh hiện tại muốn hắn đi hái trăng, có lẽ hắn cũng sẽ không có ý kiến phản đối.

Trầm Dung Dương cười: “Thuận theo hoàn cảnh mà thôi.”

Ăn xong bánh trôi, bọn họ đi theo dòng người, bước vào miếu Nguyệt lão.

Tết nguyên tiêu chính là ngày mà các đôi nam nữ hữu tình ước định chung thân, người đến miếu Nguyệt lão hiển nhiên rất nhiều, người coi miếu bận rộn giải sâm cho nam nữ tới dâng hương, vội vàng đến không kịp thở.

Đột nhiên có một cánh tay cầm lá xăm duỗi tới trước mặt hắn, cánh tay thon dài trắng nõn, rõ ràng là tay của nam nhân, nhưng so với nữ tử thông thường còn tao nhã và xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn sang.

Hắn ở trong miếu này đã nhiều năm, hiếm khi nhìn thấy người nào xuất sắc như thế, chẳng qua khuôn mặt của người nọ vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng, không giống như khách đến để dâng hương.

“Giải xăm.” Nói chuyện là một người khác, ngồi trên luân ỷ bằng gỗ, vẻ mặt tươi cười, nhìn ấm áp hơn người bên cạnh y nhiều lắm.

Đối phương chuyển nửa lạng bạc vụn qua, hắn lập tức tươi cười hớn hở.

Mở lá xăm ra, cẩn thận nhìn kỹ.

Xăm viết: Huân phong phất hạ tự nhiên lương, hoa lạc hoa khai nhâm đạn cầm. Thiên địa dã giải tri nhân ý, xuy tẫn hoàng sa thủy đáo kim.

*Gió thơm thổi nhẹ lướt qua thềm, hoa rơi hoa nở thuận tiếng đàn. Đất trời bỗng chốc thông hiểu ý, thổi tan hết cát lộ ra vàng.

Từ ý nghĩa của mặt chữ trên lá xăm, cảm thấy có hơi khó hiểu, hắn không phải là người chuyên giải xăm, mà cho dù ngươi có học phú ngũ xa đi chăng nữa, cũng khó có thể giải được hàm ý trên xăm này.

Ánh mắt của người coi miếu chuyển từ lá xăm đến hai người trước mặt.

“Không biết là vị nào muốn xin xăm?”

“Vị nào cũng vậy, ngươi cứ nói đi.”

Vị nào cũng vậy? Chẳng lẽ hai ngươi muốn lấy cùng một thê tử hay sao?

Người coi miếu nói thầm, vẻ mặt tươi cười: “Xăm này là trung cát, thuận theo tự nhiên, sắp có chuyện vui, chỉ cần ngồi yên trong nhà, tự nhiên sẽ có bà mối đến cầu thân, giai ngẫu thiên thành, chúc mừng chúc mừng!”

*Giai ngẫu thiên thành: trời sinh một đôi, xứng đôi vừa lứa.

Sau khi ra khỏi miếu Nguyệt lão, Trầm Dung Dương rốt cuộc kiềm chế không được, cười đến suýt ngã xuống đất.

“Bà mối đến cầu thân, bà mối đến cầu thân… Không biết là nói ngươi, hay là nói ta đây? Xem ra, ngày mai ta phải nhanh chóng chuẩn bị sính lễ thật tốt, miễn cho bị người nhanh chân giành trước!”

Lục Đình Tiêu cũng cười mà không nói, chỉ vươn tay phủi những cánh hoa quế rơi trên tay áo Trầm Dung Dương.

Lục Đình Tiêu vốn ít cười, nhưng khi cười rộ lên lại giống như trăng ló khỏi vầng mây, vô cùng động lòng người.

Trầm Dung Dương khẽ động lòng, thừa dịp hai người bị thân cây che đi hơn phân nửa, kéo hắn cúi người xuống, nghiêng thân, hôn một cái lên đôi môi của đối phương.

“Nguyệt lão chứng kiến, ta cũng đã ước định chung thân rồi a.”

Y cười nhìn đối phương, ánh mắt người nọ sáng ngời, trăng và sao đầy trời tựa như đều bị thu vào trong mắt của hắn.

Lục Đình Tiêu cười, không biết từ nơi nào lấy ra được một sợi tơ hồng thật dài, đem nó buộc lên ngón út của hai người.

“Vậy chính là, từ nay về sau không thể tách rời.”

Hồi lâu sau, Trầm Dung Dương cười ra tiếng: “Ngươi lấy sợi tơ hồng này từ nơi nào?”

“Trong miếu có rất nhiều, lúc nãy ngươi đi xin xăm, ta liền lấy một sợi.”

Trước miếu Nguyệt lão có một con sông khá dài và nhỏ, người trong thành Biện Kinh rất thích đến sông này để thả hoa đăng, hoa đăng chở đầy nguyện vọng, trôi xuôi theo dòng nước.

Cho nên sông này được gọi là Thượng Nguyên sông.

*Tết Nguyên Tiêu còn được gọi là Thượng Nguyên.

Ven sông là một bãi cát trắng, mịn màng và bằng phẳng, còn có cây cối xum xuê, xì xào lay động, vốn là địa phương mà các đôi tình nhân hay đến để hẹn hò.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, lúc đi tới phía sau bụi cây, Trầm Dung Dương có chút kinh ngạc, rồi đột nhiên bị người nọ nâng cằm lên, có một thứ gì đó rất ấm áp chạm vào môi y.

Hai mắt nhìn nhau, chiếu vào trong tầm mắt của y là một đôi con ngươi bất đồng với ngày thường, thâm trầm và đen như mực.

Mang theo một chút dục vọng kiềm nén.

Môi của người nọ lại không giống với cảm giác mà hắn thường tạo cho người khác.

Ấm áp và mềm mại, tựa như ánh trăng đêm nay.

Người nọ vươn đầu lưỡi, tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi của y, liếm ướt cánh môi của đôi bên, thừa dịp lúc y thở dốc, nạy mở khớp hàm rồi tiến quân thần tốc.

Đầu lưỡi chạy loạn, lướt qua mỗi một chỗ trong khoang miệng, khi thì mãnh liệt, khi thì dịu dàng, thậm chí còn bắt lấy đầu lưỡi của y, mê hoặc nó cùng khiêu vũ, liều chết mà dây dưa.

Vạt áo bị kéo ra một chút, trong khoảnh khắc làn da tiếp xúc với không khí, Trầm Dung Dương khẽ rùng mình, nhưng lại lập tức bị môi lưỡi nóng bỏng của đối phương cân bằng nhiệt độ.

Tình đã đến, dục niệm liền trỗi dậy.

Tình dục, vốn chính là chuyện hỗ trợ lẫn nhau.

Bên ngoài bụi cây thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua, di chuyển về phía thượng nguồn.

Nhưng không ai ngờ tới, phía sau bụi cây là cảnh xuân nồng đậm.

Chính bởi vì có điều kiêng kỵ như thế, cho nên hai người đều tận lực kiềm nén tiếng thở dốc, nhưng càng kiềm nén lại khiến con mãnh hổ dưới đáy lòng càng thêm rục rịch.

Tựa như đang muốn phá lồng thoát ra ngoài.

Vạt áo bị kéo sang hai bên, môi lưỡi dao động trên thân thể trắng nõn trơn nhẵn nhưng không hề gầy yếu của người nọ, lưu lại từng đạo hồng ấn.

Giống như thề ước.

Giống như gông xiềng.

Cúi đầu, ngậm lấy hạ thân mềm mại của đối phương.

Người nọ hơi chấn động, hít sâu một hơi, thân thể cong về phía trước, đầu khẽ ngẩng lên, áp lực thở hổn hển, hai tay ấn chặt bờ vai của hắn.

“Đừng…”

Thanh âm khàn khàn bật ra từ giữa đôi môi, lọt vào tai Lục Đình Tiêu lại trở thành một phen phong tình khác.

Nhịn không được càng ngậm vào sâu hơn một chút, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn quanh, trượt theo hình dáng của vật nọ, khiến đối phương run rẩy đến khó có thể kiềm chế.

“Công phu này, ngươi học được từ chỗ nào?”

Trầm Dung Dương có chút nghi hoặc, suy nghĩ đã bị động tác của người nọ làm cho rối loạn, nhấp nhô lên xuống giữa đỉnh cực lạc, gần như đã vô pháp suy nghĩ.

“Từ Đông cung tập của Triệu Khiêm.”

Người nọ thoáng rời khỏi, bớt chút thời gian trả lời vấn đề của y, sau đó lại vùi đầu tiếp tục liếm lộng.

Tên gia hỏa kia…

Trầm Dung Dương có chút dở khóc dở cười, còn chưa kịp định thần, đã bị đối phương kéo sâu vào trầm luân.

Ngón tay dính chút dịch thể ẩm ướt, chuyển sang phía sau, tuy đã trải qua bôi trơn, nhưng vẫn có chút căng chặt.

Đây vốn không phải là lần đầu tiên của hai người, nhưng tối nay lại có chút đặc thù.

Làm việc bất chính ở loại địa phương như thế này, nói tâm tình không dao động là tuyệt không có khả năng.

“Chịu đựng chút…”

Người nọ cắn lỗ tai y, cúi đầu nói khẽ, dưới thân dùng lực húc một cái, rõ ràng cảm giác được thân thể của Trầm Dung Dương hơi cứng lên một chút.

Hắn nhíu mày, không dám tiếp tục cử động.

“Không sao cả…”

Trầm Dung Dương chủ động hôn hắn, thân thể quấn lấy nhau, ngay cả địa phương bí ẩn nhất cũng tương liên với nhau, cảm thụ được nhịp đập cùng sự cuồng nhiệt của đối phương, giống như đã hòa hợp thành một thể.

Luật động nhanh dần, nguyên bản đau đớn trở thành chết lặng, sau đó chậm rãi hiện lên một chút khác thường.

Trầm Dung Dương giống như bị đóng chặt trên một cái cọc gỗ, mặc cho khí cụ cuồng nhiệt nóng bỏng của người nọ ở trong cơ thể y trừu động không ngừng, tựa hồ muốn lưu lại ấn ký của chính mình, không hề có chút lưu tình nào.

Trước mắt dường như có vô số màu sắc bất đồng xộc vào trong não, khiến y cảm thấy từng trận choáng váng và mê hoặc, lưng bị đặt trên thân cây, xúc cảm truyền đến có vẻ thô ráp, vả lại thân thể đang bị đâm chọc khai phá, cảm giác càng thêm rõ ràng.

Người nọ cầm lấy hạ thân của y, ngón cái đè chặt ở đỉnh, không cho trọc dịch tràn ra ngoài, động tác dưới thân cũng không dừng, cái sau đâm vào càng sâu hơn cái trước.

Thống khổ vì không được phóng thích.

Thân thể bị người nọ hung hăng lấp đầy, điểm mẫn cảm không ngừng bị va chạm.

Băng và lửa giao hòa, đau, nhưng cũng rất khoái hoạt.

Tiếng thở dốc dồn dập quấn lấy nhau, khoảnh khắc đó, giống như cả hai người đều có được toàn bộ đối phương, bao gồm cả thân thể, không hề có nửa điểm tách biệt.

“Chậm một chút…”

Trầm Dung Dương chịu không nổi, thanh âm thoát ra khỏi miệng cũng không còn tao nhã và ấm áp như ngày thường nữa.

Nghe vào tai Lục Đình Tiêu, giờ phút này lại càng lộ vẻ dâm mỹ và phóng đãng.

Tốc độ trừu động nhanh hơn một chút, y chỉ cảm thấy thân thể cơ hồ bị xỏ xuyên đến rả rời, ngay cả tay cũng nhịn không được mà run lên nhè nhẹ.

Đối phương bất ngờ ngừng lại, buông ngón tay đang kiềm chế y ra.

Một cổ nhiệt lưu bỗng chốc lan tràn trong thân thể, gần như cùng lúc đó, y cũng phóng thích dục vọng của mình.

Người nọ giúp y sửa sang y phục, lại xoa nhẹ vết thương trên lưng y, mới vừa rồi vì ma sát với thân cây mà tạo thành, trên mặt người nọ có chút đau lòng, nhưng ánh mắt lại dị thường sung sướng.

“Ngày hôm nay, ta chỉ cảm thấy rất cao hứng, khống chế không được.”

“Ân, ta cũng rất cao hứng.” Y mỉm cười, vươn tay buộc lại sợi tơ hồng bởi vì một màn kịch liệt vừa nãy mà bị lỏng ra.

Như vậy, chính là cả một đời.

–––––

[1]: Triệu Phổ: (921 – 991) là mưu sĩ và đại thần đời Bắc Tống, tên chữ là Tắc Bình, quân sư của Triệu Khuông Dận trong đời Hậu Chu. Khi vương triều Tống thành lập, do đã có công phò tá, ông đã được phong chức Khu mật sứ, Đồng Trung thư môn hạ Bình chương sự (tương đương Tể tướng). Về sau Triệu Khuông Dận thu binh quyền của các tướng lĩnh đều dùng mưu kế của ông. Thời Tống Chân Tông, ông được truy tặng tước vị Hàn vương.

*Ai đã đọc Du Long Tùy Nguyệt của Nhĩ Nhã chắc là biết Triệu Phổ là ai rồi hén.

TOÀN VĂN HOÀN

————

Lời cuối: Ân, Thiên Toán đến đây là chính thức kết thúc, bộ này ta bắt đầu đặt dự án từ ngày 5/1/2013, lúc bắt đầu edit ta thậm chí còn chưa đọc được đến nửa quyển, nhưng Thiên Toán quả thật không làm ta thất vọng, và ta cảm thấy rất may mắn vì lúc đó đã chọn edit bộ này.

Bộ này kể ra thì cũng không dài, chỉ khoảng hơn 22 vạn tự, truyện không ngược, không hiểu lầm vớ vẩn, không âm mưu phức tạp mà bao trùm trong truyện là một bầu không khí ấm áp, đạm nhiên, tựa như được uống một cốc nước ấm sau một ngày làm việc mệt nhọc và vất vả.

Nhưng ấm áp và đạm nhiên như thế, không có nghĩa là không sâu sắc. Truyện có những chi tiết, có những triết lý khiến người ta phải dừng lại suy ngẫm, và không phải ai cũng có thể ngộ ra chân lý trong đó, hoặc đã ngộ ra nhưng vẫn thân bất do kỷ.

Ta rất thích nhân vật Trầm Dung Dương, tên cũng như người, luôn luôn mang đến cho người khác một cảm giác ấm áp và thân thiện. Y là một người hiện đại, mang tư tưởng của một con người thời hiện đại, y thông minh, cái nhìn của y vượt xa thời đại, nhưng điểm khác với các truyện xuyên không khác là, y không áp đặt tư tưởng của mình vào thời đại, mà hòa mình làm một cá thể trong đó. Một cá nhân không thể thay đổi xu thế của cả một thời đại, mà Trầm Dung Dương cũng không nguyện đi thay đổi nó, sống bình bình đạm đạm, bảo vệ người bên cạnh mình là đủ rồi.

Lục Đình Tiêu lãnh đạm, mà kỳ thực người càng lãnh đạm thì càng chung tình, một khi đã yêu ai đó rồi thì khó mà dứt ra được, hắn lãnh đạm với ngươi chỉ bởi vì ngươi không phải là người hắn thích mà thôi. Cứ mỗi lần đọc tới cảnh Lục Đình Tiêu chải tóc cho Trầm Dung Dương, mua bánh cho y, đau lòng vì y bị thương, … là ta lại cảm thấy ấm áp như có dòng suối ấm chảy qua ngực vậy đó, đọc mấy khúc đó ta cứ ngồi cười mỉm suốt. Tình yêu đâu cứ nhất thiết phải nói bằng lời, một cử chỉ hay một hành động thôi cũng đủ rồi. 

Bên cạnh đó, ta muốn gửi lời cám ơn đến tất cả những bạn vẫn luôn theo dõi và ủng hộ ta, dù là ủng hộ âm thầm hay công khai thì ta đều rất cảm kích ^_^. Bộ này đi được đến chữ Hoàn, cũng là nhờ các bạn đã ủng hộ ta. Nhiều lúc ta cảm thấy cuộc sống quá xô bồ và khiến ta mệt mỏi, nhưng nhìn lượt views trong nhà tăng lên theo thời gian, và những lời comment của các bạn lại khiến ta có động lực để tiếp tục hoàn thành nó. 

Và ta đặc biệt cám ơn nàng Fyzan, nàng là người comment nhiều nhất cho ta đó ^_^.

Cuối cùng, chúc các bạn đang đọc, đã đọc và sẽ đọc Thiên Toán có những giây phút vui vẻ khi đọc bộ này ^_^.

Hy vọng các bạn sẽ ủng hộ những project mới của ta.

Chúng ta, giang hồ tái kiến a. ^_^

41 comments on “Thiên Toán ~ Phiên ngoại • Đêm Xuân

  1. Sorry bạn vì đã đọc chùa cả bộ Thiên toán mà h mới comment. Tớ chỉ muốn nói là rất cảm ơn bạn đã edit bộ này (tớ rất thích những truyện nhè nhẹ như Thiên toán hay toạ khán vân khởi thì :D) Truyện thực sự hay và bạn edit cũng rất hay. Mong là các projet sau của bạn cũng hay như vậy!!!!!!!! Ủng hộ nhiệt tình hihi <3<3

  2. Chúc mừng nàng!! Cuối cùng cũng hoàn, theo gần một năm rồi thấy hơi luyến tiếc.
    Đây là truyện đầu tiên ta theo từng ấy (thường là chờ hoàn mới đọc không à:))) nên cảm giác khác hẳn.
    Ta không giỏi văn nên chẳng hoa lá hẹ được gì chỉ có thể nói rất thích truyện này bởi giọng văn nhẹ nhàng.
    Thanks nàng đã edit.

  3. Truyện hay, lâu lắm rồi mình mới đọc truyện về giang hồ mà kiên nhẫn đọc đi đọc lại từng chương như vậy, vì bạn dùng từ rất tốt nên mình mới có thể hiểu hết được những chuyện ân oán giang hồ phức tạp mà bình thường làm mình cảm thấy rất đau đầu, hy vọng sẽ tiếp tục được thưởng thức thêm nhiều dự án khác của bạn nữa, mình sẽ luôn luôn ủng hộ bạn, yêu bạn rất nhiều 😀

  4. Lâu lắm rồi mới kiếm được một truyện hay như vậy mà đọc *chấm chấm nước mắt* Cảm ơn nàng rất nhiều nha, ta rất kén chọn truyện, vớ phải bộ này như tình cờ thấy được một viên ngọc quý trong một đám bùi nhùi, làm ta mừng hết lớn ;___; Truyện này đúng theo kiểu ta thích luôn, ấm áp, đạm nhiên nhưng lại không kém phần tinh tế, công thụ cũng không khiến ta phải thất vọng. Ta là ta thấy tình cảm của 2 bé trong đây rất là dễ thương, đọc mà cứ cười mỉm suốt thôi >///< 2 bé này ta thấy có chút tương tự như 2 bé trong Bại nhứ tàng kim ngọc của Tô Du Bính (Không biết nàng đọc chưa? Đây cũng là một trong những bộ yêu thích của ta đó), tình cảm thản nhiên nhưng lại sâu sắc biết chừng nào…

    P/s: Giờ kiếm truyện hay đọc khó quá a, hết truyện này rồi ta biết tìm đâu ra truyện khác giống vậy đọc bây giờ TT^TT Ta chỉ khoái kiểu công thụ thế này thôi hà *lăn lăn*

    • ^_^ 2 bạn trong truyện này cũng là loại hình công thụ mà ta thích nhất đó, giờ truyện tuy nhiều nhưng mà muốn kiếm 1 bộ hay để đọc hay edit cũng khó quá. Ta giới thiệu cho nàng mấy bộ cũng ấm áp không kém của Vân Quá Thị Phi như Sửu nương nương, Trọng Sinh chi Đích Tử, Ma Đầu nà ^_^, ta cũng đang đọc và thấy rất hay. Bại Nhứ thì khỏi nói, đây là bộ gối đầu giường thứ 2 của ta, sau Tọa Khán Vân Khởi Thì, rất rất rất thích Hầu gia và Minh Tôn a ^_^

  5. đây là bộ thứ 2 xuyên không ấm áp mà ta thích, ta cũng thích cách thể hiện quan điểm trong truyện , càng thích tính cách của Trầm Dung Dương, đọc truyện này sau 1 ngày vất vả quả thật như được tắm trong suối nước nóng, gần đây ta bị stress đấy, nhưng đọc bộ này khiến ta cũng cảm thấy thật vui , vừa mừng vừa tiếc, tiếc vì thấy bộ này quá trễ, mừng vì đã tìm được 1 bộ hay thế này, lại đọc được ngay trong lúc tâm trạng ngỗn ngang thế này ,gần đây ta luôn lùng tìm truyện ấm áp này, bố y sinh hoạt này, điềm văn này… nhưng đọc được bộ này thì thật hạnh phúc ^^
    đọc xong chương 86 ta tiếc vì truyện đã hết mau thế , nhưng đọc xong PN này tự nhiên thấy thỏa mãn vô cùng , có được người mình yêu bên cạnh đã là đủ lắm rồi nhỉ , lâu rùi mới có 1 bộ truyện khiến ta xúc động thế này, 1 Trầm Dung Dương làm người ta bình thản ấm áp , rồi sự quan tâm của Lục Đình Tiêu đối với người yêu khiến người khác nhìn vào cũng thấy hạnh phúc và ấm áp (thích cái thê nô của anh suốt ngày bỏ nhà cắp mông chạy theo vợ) , đọc cái này trong mùa giáng sinh đối với 1 FA là 1 đả kích rất lớn , nhưng mà ta vừa là FA vừa là hủ nên => hạnh phúc dạt dào .
    cảm ơn nàng vì đã edit bộ này , hi vọng nàng hạnh phúc và vui vẻ trong mùa giáng sinh này , và hi vọng nàng vui vì nàng đã giúp được 1 người thấy hạnh phúc trong mùa giáng sinh này ^^~

    • Hihi, cám ơn lời chúc của nàng, tới hôm nay ta mới lên trả lời comment cho các nàng được, nhà ta bị đứt mạng ngay mấy ngày Noel luôn mới hận chứ. Ta rất vui vì mọi người cảm thấy thích bộ này, và cũng phải cám ơn chị tác giả rất nhiều vì đã viết ra một bộ truyện hay như thế này ^_^. Ta cũng chúc nàng có một mùa Noel và Tết hạnh phúc vui vẻ nhé!

  6. Thú thật là ta đọc Thiên toán chỉ để giải trí trong thời gian chờ đợi quyển 11 của Long đồ các quyển tập, chọn vì có thể loại gần giống với Long đồ các nhưng ta thấy thật không thất vọng. Cốt truyện nhẹ nhàng, sâu sắc, đậm triết lý. Tình yêu của Dương – Tiêu rất tự nhiên và ấm áp. Ta cũng rất thích Trầm Dung Dương một con người tài giỏi và cực thông minh. Cốt truyện xuyên không thường đi theo lối mòn nhưng Trầm Dung Dương đã tạo ra một cốt truyện mới, y hòa vào thời đại này, không vì bản thân biết tương lai mà thay đổi lịch sử, y chỉ cố gắng bảo vệ những người y yêu quý. Đó là một con người tỏa sáng, hòa nhã mà ai cũng bị thu hút. Điều duy nhất tiếc nuối trong ta là nhân vật Tô Cần đã chết, có lẽ vì từ đầu ta lầm tưởng hắn là nhân vật chính mà hụt hẫng, nhân sinh đúng là ngắn ngủi như thế.

    Bạn edit rất mượt, giải thích những chi tiết lịch sử rất cẩn thận. Thật là vất vả quá. Cám ơn bạn .~~^^

    • Ta cũng thấy tác giả để cho bạn Tô Cần chết thật là đáng tiếc. Tô Cần ban đầu chỉ là một nhân vật hết sức nhỏ bé, nhưng từ sau khi gặp Trầm Dung Dương, hắn đã có mục tiêu có chí hướng. Nếu cho hắn thêm một chút thời gian, biết đâu sau này cũng sẽ tỏa sáng. Haiiz, thật đáng tiếc, nhân sinh quả là ngắn ngủi mà TT^TT

  7. bộ này sẽ là bộ ta nhớ lâu nhất để lại ấn tượng cho nhiều,k có những chi tiết vớ vẩn,hơn nữa tất cả các nv đều rất lí trí dứt khoát,k hề có dây dưa dai dẳng,k ngược,lại pha trộn sự ấm áp,cặp chính cũng k sến rện,H cũng phù hợp,cứ thế nhẹ nhàng từng chút một k để lí trí bị ăn mất,k có điên cuồng,k quá phận,tất cả luôn có chừng mực.Thật sưn ta đặc biệt thích 2 nv chính trong bộ này,cái gì cũng tốt tự nhiên đến k miễn cưỡng k níu kéo,k tỏ ra nồng nhiệt kỳ thực bên trong luôn là mảnh chân tình,tâm tư tương thông…….| ₍₍ ◝(・ω・)◟ ⁾⁾ |

  8. xin lỗi vì đã đọc chùa mà bây h mik mới lên cmt cho pn…truyện rất hay, mik đang tìm thể loại này, công sao cũng đc miễn là tàn tật thụ *hèm hèm*
    tks bạn, truyện hay lắm,…nếu có bộ nào tựa như thế này bạn search cho mình nha…
    nhg chap cuối ấy, bạn Dương đúng là có khí chất gian thương.. (‾▿‾~)

  9. Thế là hoàn rồi, hết truyện để đọc rồi. lần đầu tiên ta biết tới tác giả này, ta khá là kén truyện thường tìm thể loại, văn án, đọc 1 vài chương xem có hợp k đã. truyện có 7 quyển nhưng đủ độ, k dài quá. Dung Dương xuyên k nhưng tác giả k đề cập nhiều. thậm chí editor k chú thích, mình còn k chú ý. ta thấy cảm nhận của nàng rất đúng, giống ta. tuy là ng hiện đại nhưng Dung Dương k tìm cách thay đổi lịch sử hay tìm cách áp dụng phương pháp hiện đại, mà hoà mình vào tg cổ đại, chấp nhận hết thảy. truyện khéo léo lồng ghép ân oán giang hồ, tư lợi cá nhân với kiến thức lịc sử, vương triều cổ đại và tình yêu nam nam̀ nam nữ. tuyến nhân vật khá là nhiều, nhưng có vai trò nhất định, mắt xích liên quan tới nhau. có điều đối thoại của 2nv chính hơi ít, cũng biết do tính cách 2ng ah~ với lại tình yêu k cần nói ra mà thông qua hành động. màn H cũng nhẹ nhàng k phản cảm. giá như tg cho 2ng thân thiết gọi nhau “Dung Dương – Đình Tiêu” thêm nhiều nhiều mới thoả lòng fan gơn nha. tóm lại truyện rất hay, êm đềm, sâu sắc. nàng edit rất mượt, chú thích tỉ mỉ dễ hiểu, còn kèm hình nữa rất kì công. cám ơn nàng đã mang lại tác phẩm hay và ý nghĩa vầy! ủng hộ nàng trong các project tới ^^

  10. Ta đến hơi muộn, nhưng cũng muốn vào đây nói lời cảm ơn với nàng editor vì đã edit bộ này, rất thích tính cách của công, thụ, ước gì truyện dài hơn nữa, nhiều cảnh giữa 2 nhân vật hơn nữa. Thanks nàng rất nhiều 😍

Emoticons: ( •̀ω•́ )σ | ( ಠ ಠ ) | (´Д`) | (ノಠ益ಠ)ノ | (ಥ⌣ಥ) | (ÒωÓ) | (,,◕ ⋏ ◕,,) | ლಠ益ಠ)ლ | ヾ(@゜∇゜@)ノ | ₍₍ ◝(・ω・)◟ ⁾⁾ | (ノÒωÓ)ノ | ~(‾▿‾~) | (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚ | (;*´Д`)ノ | ヘ(;´Д`ヘ) |(*´▽`*)